NGỘ PHẬT - Trang 122

"Với cả chả biết khi nào tôi mới lại đến chùa Thượng Vân lần nữa,

chắc lần sau không có anh dắt thì tôi không vào nổi đâu, anh thử nghĩ mà
xem, thế này ác độc biết bao."

Giang Trừng chỉ muốn vờ tủi thân hỏi thăm đại sư rằng: Lần tới tôi

vẫn có thể đến thăm mọi người chứ?

Thế mà đại sư chợt bảo: "Lúc cô đi, đám Thù Vọng Minh Hoa đều

núp sau cổng chùa dõi theo."

Giang Trừng trợn tròn mắt: "Hả?!"

Chẳng phải bọn cô đã im hơi lặng tiếng đi ngay khi trời hửng sáng à?

Lúc đó cô còn đang ngủ đã bị đại sư đột ngột xuất hiện đánh thức, sau đó
cứ vội vã lên đường, làm cô còn tưởng đã xảy ra chuyện gì ghê gớm lắm,
sau khi rời khỏi chùa, tra hỏi đại sư thì lại nhận được câu trả lời rằng anh ta
tự dưng muốn đi, thế là kéo cô đi cùng thôi.

Trước đó Giang Trừng không đến gọi bọn Thù Vọng, còn tưởng chả ai

biết hết! Thì ra đám Thù Vọng và nhóc béo đều biết cả, còn lặng lẽ đưa mắt
tiễn cô rời đi nữa chứ. Phí công cô nhung nhớ lâu tới vậy! Mà đã thế, trước
đó lúc cô hỏi sao đại sư lại không nói sớm đi?!

Giang Trừng: "Đại sư, sao anh không báo tôi sớm?"

Đại sư: "Trước đó không muốn nói."

Ố đệt thỏa thuê quá nhỉ, đâu có hợp với độ già anh chứ? Giang Trừng

cười ha hả, "Vậy sao giờ lại nói?"

Đại sư lắc đầu, bình thản khẽ than, "Cô thực sự quá ồn ào, người già

mà, thích yên tĩnh."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.