NGỘ PHẬT - Trang 172

bấy nhiêu năm nay cũng chả một mống nào báo thù thành công, khéo thay
ngay lúc này lại đụng phải một tên.

Theo y, lão Hoàng Thiên đạo nhân này cũng ngu quá đi thôi, đã có

xích mích với Thanh Đăng, lại gặp dịp ngàn năm có một này thì cứ ra tay
giết phứt anh ta đi cho xong, đỡ đêm dài lắm mộng, để lại hậu họa.

Nhưng không, Hoàng Thiên đạo nhân lại cứ muốn tìm cách sỉ nhục

Thanh Đăng đặng thỏa mãn cái sự biến thái của mình trước cơ. Chả biết đi
đâu moi được một con ma lem xấu quắc, thuốc cả cô ta và Thanh Đăng,
định khiến Thanh Đăng đại sư – Thượng Vân phật tử nổi danh khắp cõi tu
chân phải phá giới, rồi trong lúc anh ta đau khổ tột cùng mới giết.

Tiếc nỗi Hoàng Thiên đạo nhân đút thuốc quá liều, cô xấu kia không

chống nổi lăn ra chết. Nhưng sau đó, cô xấu vốn đã chết rồi lại tỉnh dậy,
còn làm theo ý của Hoàng Thiên đạo nhân, cưỡng bức Thanh Đăng.

Dẫu có là y cũng phải sững sờ bởi hành động này, vẻ mặt biếng nhác

chợt thành thảng thốt, đôi mắt khép hờ trợn to, phải mất một lúc mới nằm
trở xuống.

Đối diện với gương mặt lem luốc và cơ thể bấy nhầy của cô xấu kia,

muốn chống cự để giữ lại nguyên dương không thể mất nhưng lực bất tòng
tâm mà Thanh Đăng lại bình tĩnh như không.

Lúc đầu, y hả hê khi Thanh Đăng gặp phải tình huống này, tỉnh ra rồi

mới biết ấy cũng là mình, lập tức lại thấy tâm tình phức tạp, hơi khó chịu.

Thanh Đăng không như người bình thường, đến cả một nhân cách sinh

ra bởi ác niệm như y còn dám tự nhận mình hiểu buồn vui mừng giận hơn
cả Thanh Đăng. Với một hòa thượng giữ thanh quy giới luật mà nói, phá
giới là một chuyện rất nghiêm trọng, nhưng hành vi của Thanh Đăng lại
khiến mọi thứ trở nên nhẹ tênh, bị cô xấu đè lên, không thể phản kháng vì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.