NGỘ PHẬT - Trang 187

Người ta thường bảo đứng cao nhìn xa, đỉnh Ngoan Thạch đúng là

một địa điểm hoàn hảo để ngắm trọn các rặng núi xung quanh. Tiếc nỗi giờ
là buổi đêm, chẳng thấy rõ cả những dãy núi kéo dài, chúng chả hùng vĩ khí
khái như khi được ánh dương chiếu rọi, chỉ thêm phần tĩnh lặng khoan thai
bởi ánh trăng soi tỏ trên đầu.

Mọi người lên đến đỉnh, đại sư huynh Bạch Linh phẩy tay luôn, mười

mấy chú chim đen ngậm đèn lồng bay tản ra, khi đáp đất thì hóa thành từng
chiếc đế cao mỏng khắc hình chim, vững vàng treo mười mấy chiếc đèn
lồng, cả khu sáng như ban ngày.

Tam sư tỷ Trịnh Dao ném vài viên gỗ nhỏ xuống đất, trên sân đá thoắt

đã hiện ra bàn dài trổ hoa và mười mấy tấm đệm mềm. Mọi thứ vừa được
bày ra Bạch Nhiễm Đông đã mất nết nằm phịch xuống, tóc tai tán loạn vẫn
để im, trông rất tùy tiện, đại sư huynh Bạch Linh ngồi cạnh nghịch tóc
nàng.

Giang Trừng than thầm F.A đúng là mất quyền lợi, thấy cặp cô trò kia

dương dương như chốn không người còn anh chị lớn thì làm lơ, bèn không
đưa mắt sang đó nữa, tự giác rửa đống trái cây mình hái ban nãy, xếp gọn
vào mâm ngọc mà tam sư tỷ Trịnh Dao đưa sang, đặt lên bàn. Như lẽ
đương nhiên, Bạch Nhiễm Đông ngồi dậy uống rượu nhắm trái cây, ngắm
đám học trò nhà mình bận bịu, chốc chốc lại chỏ tay sai bảo.

“Linh Linh, nhóm lửa đi, Dao Dao, bày hết gia vị ra, Trừng Trừng,

con sang sơ chế thịt đi.”

Nhận mệnh lệnh này của sư phụ, Giang Trừng hơi đau đầu, đám chim

thú cá ấy cần được mổ bụng vặt lông cạo vảy, người chỉ sống cùng em trai,
phải vào bếp thường xuyên như cô đương nhiên biết thế nào là sơ chế, thực
ra, cô nấu nướng cũng khá. Nhưng ở đây chỉ có một ao nước suối trông
cũng sạch song không to lắm, để nó tanh mùi máu thì chả ổn chút nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.