NGỘ PHẬT - Trang 194

đòn đến nỗi gặp gái mi phải tè ra quần, lời thề non hẹn biển trước kia đều là
lường gạt, vừa ngoảnh đi đã lấy người khác, chúc mi sớm ngày sừng cắm
tối ngày liệt dương, ta chờ ngày mi khóc than kêu cha gọi mẹ, để rồi xem."

Giang Trừng nhìn sư phụ mỗi phát gõ đũa lại nát một bát ngọc, tự

dưng lại nghĩ, sư phụ nhà mình cũng là người từng trải tang thương.

Bất ngờ là sau khi sư phụ hát xong bài tống tử kẻ phụ tình kia, đại sư

huynh Bạch Linh lạnh lùng cũng cất lời ca, câu từ vẫn nho nhã, nhưng dịch
xuôi ra lại vẫn dở khóc dở cười -- "Đã muốn đập gã khốn kiếp ấy từ lâu,
Người cản, Người giận dữ đến thế, ta muốn tẩn gã chết quách cho rồi,
nhưng Người lại không cho phép, giận."

Miếng thịt nướng chẹn ngay cổ họng, Giang Trừng trườn dài ra bàn

cười mà run người, lau nước mắt chảy ra vì cười bên khóe mi, vỗ tay khen
hay.

"Hay cái khỉ! Con cũng hát đi!" Sư phụ bí tỉ nhướng mày liễu bắt hát.

Giang Trừng trước giờ là trùm cầm mic, chẳng ngại khoản này. Dưng

mà nhạc cô hát hơi khác với chốn này, thôi kệ bà nó, Giang Trừng ném
miếng thịt đang cầm đi, hắng giọng hát khúc Cao nguyên Thanh Tạng. Có
thể miêu tả bằng từ quỷ khóc sói tru, nhưng cô cũng chẳng định hát hay
quá, chỉ muốn nhân lúc ngà ngà say này mà hú hét cho đã, trút trọn áp lực
và băn khoăn chôn sâu đáy lòng.

Nào ngờ vừa dứt bài, đại sư bá áo tím tóc bạc đang không vui kia chợt

khen “Có khí phách”, rồi lại nướng thêm vài xâu thịt cho cô, tỏ ý tán
thưởng. Giang Trừng chớp mắt, ôm thịt cắm đầu ăn, thật chẳng hổ là mùi vị
mà sư phụ và Tạ nhị sư bá nhớ nhung, chắc sau này cứ ăn thịt nướng là sẽ
nhớ đến cái vị này mất!

Chu Uyển sư huynh bét nhè nằm dưới đất bị Bạch Nhiễm Đông kéo

lên bắt hát, mờ mịt ngồi dậy, ca một điệu hát ru, Hứa Thanh Sương bên kia

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.