NGỘ PHẬT - Trang 212

đáng thương không biết mình đã bị hiểu lầm, thể nào cũng sẽ được ‘trui
rèn’ thật tốt.

Những đệ tử kiểu này phải dạy dỗ thật nghiêm mới được, cụ nghĩ,

đoạn bảo Giang Trừng mới chống trán tỉnh lại: “Chuyện dễ thế đã làm
không xong, xem ra mi phải đọc thêm một số sách rồi.” Phất tay, lại xuất
hiện thêm hai kệ sách lớn.

Giang Trừng quỳ phịch xuống đất.

Đầu treo rường trùy đâm vế*, Giang Trừng cảm thấy mình năm lớp 12

cũng chưa từng bạt mạng như vậy, không, nếu căn theo tiêu chuẩn của
người phàm, đọc sách kiểu đó, chả biết đã phải chết bao nhiêu lần rồi. Ở
nơi không có khái niệm thời gian này, không thấy đói, chỉ biết mệt.

[*Nguyên văn: Đầu huyền lương, trùy thích cổ. Một câu trong Tam Tự

Kinh.]

“Có khi lao lực quá độ, lại thấy cơ thể như bị khoét sạch.” Giang

Trừng nằm ngửa dưới đất, hai tay đan chéo đặt trên bụng, khoan thai ngắm
mảng trắng xóa trên đầu, bên tai thấp thoáng bài ca vọng lại từ thiên đường.

“Bốp bốp bốp! Dậy! Dậy mau! Lơ là một chút lại làm biếng! Dung

Trần chúng ta sao lại có đệ tử lười nhác như mi chứ! Hôm nay thế mà chỉ
đọc được một ngàn quyển! Có biết xấu hổ không vậy! Với tiến độ này thì
có luyện thêm trăm năm vẫn chẳng ra ngoài nổi đâu!”

“Vâng vâng ạ sư tổ, đệ tử biết rồi.” Giang Trừng uể oải đáp lời, bò dậy

tiếp tục vùi đầu vào biển sách.

Tại sao tu chân không học đại pháp xx, tiên quyết xx, công tu luyện

xx, mà phải nhớ mấy quyển kiểu “Một ngàn năm ở cõi tu chân của sư tổ”,
“Linh thảo dưới biển xanh”, “Du ký núi Mộc Phục”, “Ngắt linh thảo: Một
trăm pháp quyết thực dụng phải nằm lòng”, “Bạn của mọi nhà: Chín trăm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.