NGỘ PHẬT - Trang 440

còn Giang Trừng - phận làm trang sức hình người lại thầm nghiến răng khi
cầm đoạn tóc bị lửa liếm phải của mình. Gã đại sư chết tiệt này rặt một vẻ
cố ý! Rành rành là y thừa sức tránh sớm hơn, nhưng lại cố tình hơ Giang
Trừng trên ngọn lửa tàn.

Giang Trừng ngó nụ cười ác ý y xoay lại trao riêng cho mình, suýt đã

không kiềm chế nổi hành động đập chết y bằng bàn tay được Thanh Đăng
đại sư cường hóa. Thôi, đừng so đo với con lừa trọc ghen ghét mình vì có
tóc này làm gì, Giang Trừng nhủ thầm, sau đó lại ngủi thấy mùi tóc khét lần
nữa.

"Tôi có thể dùng tay phải của mình đánh anh không?" Giang Trừng lễ

phép hỏi.

"Bé đánh ta bằng bàn tay ấy thì chắc hai mình sẽ chết luôn ở đây đấy,

bé nên nhớ thứ hòa thượng già vẽ ra chẳng phải chuyện đùa đâu, ta mà dính
đòn thì càng khó thắng nổi con rồng này rồi. Mới cả bé còn đang trong tay
ta, ta buông là bé tới số ngay, muốn thử không?" Đại sư tà mị đáp.

Giang Trừng không nói nữa, cô quan sát nhanh địa hình khu này, chờ

đến khi đại sư tà mị hạ chân trên một vách đá trong hang, cô giẫm xuống
nền đá rắn, trở tay nắm lấy cổ tay y, tay còn lại níu vai y, lắc người lọt thỏm
trước ngực y.

Đổi tư thế thành công, Giang Trừng ôm cổ đại sư, chân kẹp eo y, rốt

cũng đã cứu tóc mình thoát cơn hiểm nghèo -- Đã ở tư thế này rồi, y mà
còn nướng tóc thành công nữa thì cô theo họ Thanh của đại sư luôn!...
Nhưng hình như đại sư đâu phải họ Thanh?

"Ngoan ghê, sớm biết điều như thế thì tốt biết bao." Đại sư tà mị ôm

eo Giang Trừng để cô không bị rơi, cười khẽ bên tai.

Nghiêm túc ra đòn lại thấy hai kẻ không xem mình ra gì, chỉ khơi khơi

ôm ấp nhau kia, cơn thịnh nộ của rồng trắng lại dâng lên đến một tầm cao

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.