NGỘ PHẬT - Trang 478

"Ể!" Giang Trừng sững ra, kéo tay anh, mặt như đưa đám, "Đại sư anh

đừng đi, một mình em chịu sao thấu! Ma vực nguy hiểm như này, không có
anh em hoang mang lắm."

"Nhưng em làm tốt lắm mà." Đại sư để cô nắm tay, nói: "Đừng sợ, ta ở

bên em, không để em bị hại đâu."

"Em biết, nhưng đại sư ơi, thấy anh vì bảo vệ em mà chịu thương thì

còn đau lòng hơn, chẳng thà em gánh." Giang Trừng đưa mắt nhìn mớ vết
thương trên người Thanh Đăng đại sư.

Thanh Đăng đại sư chậm rãi lắc đầu, chìa tay cho cô: "Nào."

Giang Trừng: Nào? Nào cái gì?

Cô ngơ ngác ngồi đấy, Thanh Đăng đại sư bèn nhích đến, dịu dàng kéo

cô vào lòng, hiền hòa cất tiếng: "Ngoan, em sẽ làm được."

Giang Trừng: Ảnh đang xài chiêu mình dùng để đối phó với đại sư

ngơ đấy à, lại còn vừa học xong đã thực hành ngay nữa chứ. Ờ, cơ mà đích
thân trải nghiệm cũng khá ổn nhở?

Hiếm khi đại sư chủ động, Giang Trừng nắm bắt cơ hội ôm eo anh,

thỏa mãn híp mắt lại. Chao ôi, đại sư phiên-bản-bình-thường chủ động đấy
nhé ~

Nhưng cô không dám kề quá gần, đại sư vẫn đang bị thương, chất

thuốc xanh thoang thoảng hương mai lục ngạc, Giang Trừng lén hít hà,
chợt nhận ra mình chỉ cần ngẩng lên sẽ trông thấy hai chấm đo đỏ trước
ngực anh. Nhận ra mình bắt đầu nghĩ bậy, Giang Trừng thoắt cái đã ngồi
thẳng lưng, kéo tâm tư về.

"Đại sư, anh thấy mình tin được Hồng Lâu không?" Giang Trừng hỏi

nghiêm túc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.