NGỘ PHẬT - Trang 479

"Vẫn chưa thấy nàng ta nói dối." Thanh Đăng đại sư rút tay về, ước

chừng thương thế của mình, bình thản đáp.

"Nghe đồn Thanh Đăng đại sư sở hữu đôi mắt thấu tỏ lòng người, anh

đã bảo Hồng Lâu tỷ tỷ không lừa mình thì em an tâm hơn nhiều, sắp tới
chúng ta chỉ cần cẩn thận một chút, ở đây chắc không nguy hiểm gì mấy."
Giang Trừng bảo: "Nhưng mình phải mau mau rời khỏi đây thôi, từ mộ U
Tổ đến Ma vực cũng đã mấy ngày rồi."

Thanh Đăng đại sư gật đầu, "Lát nữa ta thiếp đi, trở về như ban nãy,

em cần răn cứ răn, đừng mãi dung túng."

Giang Trừng sờ mũi, ngó hoa văn trên màn giường, lầu bầu: "Cơ mà ai

chịu nổi cái vẻ chực khóc của anh chứ, xót thấy mồ."

"Giang Trừng." Thanh Đăng đại sư gọi.

Anh gọi tên cô không quá nhiều cảm xúc, chỉ bình thản lắm thay, tựa

gió xuân ùa về. Còn tiếng gọi của đại sư ngơ lại thân mật và lệ thuộc biết
mấy, rõ đến độ không làm lơ nổi.

Tóm lại, khi đại sư ngơ gọi tên, cô sẽ muốn đáp "Em đây em đây,

ngoan nào", còn lúc đại sư gốc gọi tên, cô bất giác lại thẳng lưng ngồi
nghiêm chuẩn bị nghe răn dạy, hệt bây giờ.

Thấy cô như vậy, Thanh Đăng đại sư đưa tay lau thuốc mỡ xanh vì kề

sát người anh mới dính trên chóp mũi cô, bảo: "Đừng quá nuông chìu ta ấy,
vướng tay vướng chân lắm."

"Vâng, em biết rồi." Giang Trừng nghe lời, nhưng có làm được hay

không thì còn chưa chắc. "À đại sư ơi, anh biết cách rời Ma vực không?
Nhỡ có chuyện bất trắc, em còn liệu đường thử dựa vào sức mình đưa anh
ra ngoài." Dù gì cũng không thể cứ trông cả vào Hồng Lâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.