NGỘ PHẬT - Trang 546

"Thế ạ." Thù Vọng như đang cân nhắc, "Trước kia đệ chỉ tình cờ biết

được rằng cứ cách một khoảng thời gian sư phụ sẽ ra sau núi ở vài ngày
nhưng không rõ nguyên nhân, không ngờ lại có chuyện như vậy."

"Thường thì người lớn sẽ giấu trẻ con việc này." Giang Trừng xì một

tiếng, "Nhưng theo chị có gì cứ nói rõ ra thì hơn, chị ghét cái kiểu cứng
nhắc đinh ninh rằng mình tự giải quyết được mọi thứ này lắm. Đúng không
tiểu Thù Vọng?"

"Giang Trừng tỷ nói đúng." Thù Vọng đáp.

"Ôi thôi nghĩ mấy chuyện không đâu này làm gì, cứ đi ắt có đường,

thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, tới đâu tính tới đó, có khi về đến chùa
Thượng Vân, Thanh Đăng đại sư vừa khéo lại tỉnh không chừng?" Giang
Trừng lạc quan bảo.

Kết quả hai người vừa về đến chùa Thượng Vân, đại sư tỉnh lại thật,

có điều, người tỉnh lại không phải Thanh Đăng đại sư, cũng chả phải đại sư
ngứa đòn.

Bấy giờ Giang Trừng đang bế đại sư say giấc, mặt không đổi sắc đi

qua vài hòa thượng với vẻ mặt kỳ lạ, cô lướt như bay trên thềm thang dài
đằng đẵng, lúc lên đến bậc cuối cùng, thấy một người trọc đầu và hai đạo tu
mặc đạo bào hắc bạch song sắc đứng trước cửa chùa Thượng Vân thì đại sư
trong lòng cô nhúc nhích.

Giang Trừng vô thức cúi đầu, đối diện với gương mặt lạnh tanh và đôi

mắt trong veo đầy quyến luyến.

Giang Trừng giật khóe mắt, điếng người, nhủ thầm gay go rồi. Tỉnh

đúng lúc ghê, cũng đúng người ghê! Ban ngày ban mặt, ngay chỗ đông đúc,
lại còn dưới ánh mắt hóng hớt của nguyên dàn hòa thượng hâm mộ Thanh
Đăng đại sư, nhớ lại cách giao tiếp giữa cô và đại sư ngơ trong mấy ngày

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.