NGỘ PHẬT - Trang 606

Ngoài khu vực này, nước biển cứ như bị vật vô hình nào cản lại, không tràn
vào nổi một giọt.

Chính lúc đang quan sát, Giang Trừng chợt phát hiện xoáy nước trên

đầu đảo ngược dòng chảy, cô lên tiếng: “Cẩn thận!” Sau đó tránh sang bên,
Thích Dữ Tu cũng không chậm hơn là bao, gần như đã rời chỗ cùng lúc với
cô, trong khoảnh khắc ấy, nước biển rót ngược xuống, cuộn trào xông đến,
làn nước đục ngầu hắt vào con đường đá họ vừa bước ra.

Giang Trừng và Thích Dữ Tu chờ một chút, thấy sau khi giội một

chuyến, không lâu sau nước biển lại quay trở về cái xoáy trên đầu, khoảng
không khô ráo kỳ lạ kia lại lộ ra lần nữa.

Giang Trừng đi sang săm soi khắp ngõ, rút ra kết luận rằng cả hai có lẽ

đã bị xoáy nước dưới lòng biển này cuốn vào hang động. Theo cách nói của
cô, đúng là may mắn, may lắm luôn. Giang Trừng liếc thoáng qua Thích
Dữ Tu chẳng biết đang nhìn cái gì, giấu vẻ khác thường trong mắt.

“Giang đạo hữu, giờ chúng ta phải đi từ đâu ra đây?”

Giang Trừng nhăn nhó lắc đầu, “Tôi cũng không rõ, Thích đạo hữu có

ý kiến gì không? Thích đạo hữu dẫu sao cũng đã sống lâu ở biển Vô Tận,
hẳn phải quen thuộc nơi này hơn tôi, chi bằng Thích đạo hữu dẫn đường
đi.”

Thích Dữ Tu tỏ ra khó xử, được Giang Trừng khuyên đôi câu mới

gượng gạo gật đầu nhận lời, chỉ về một hướng: “Dòng chảy bên ấy khác
chỗ này, tôi nghĩ chúng ta có thể thử đi sang đó. Xoáy nước này quá nguy
hiểm, chúng ta đừng thử ở đây thì hơn.”

“Được, nghe theo Thích đạo hữu vậy.” Giang Trừng đồng ý gãy gọn,

chẳng có vẻ gì là không tán thành.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.