NGOÀI SONG MƯA BAY - Trang 64

Thiều chợt đưa mắt nhìn Thục, bắt gặp đứa em gái đang nhìn mình. Tia mắt
Thục là cả một sự van lơn, một nỗi thống khổ khó tả. Tia mắt của Thục là
tia mắt của một con thú bị thương chờ giờ chết. Giờ phút này Thiều thấy
thương em lạ lùng và bao nhiêu chờ đợi, bao nhiêu xây đắp trong lòng
Thiều chợt vỡ vụn như mưa.
Ông Thanh kéo mọi người về nhà ăn mừng nhưng Ngự thoái thác xin về
sớm. Thục quyến luyến nhìn Ngự:
- Anh về thật sao?
Ngự gật đầu:
- Không nên giữ anh lại.

Thục cắn môi, nước mắt chợt ứa ra trên rèm mi. Ngự quay lưng vội vã như
chạy trốn. Đột nhiên Thục thấy khoảng trống trước mặt mình như rộng hẳn
ra. Nỗi buồn kéo đến quá nhanh làm Thục chới với. Thục nhìn Thiều!
Trong chiếc áo dài màu tím thẩm trông Thiều xinh lạ lùng, như một cô
trong gái trong tranh. Ánh mắt Thục lướt qua Hoạt. Hoạt ngồi ngây như
tượng đá ngắm Thiều. Tự dưng Thục thèm rời khỏi nơi đây, thèm một
không khí yên tĩnh.
Thiều đến bên Hoạt:
- Sài Gòn vẫn thường hả anh?
Hoạt gật đầu:
- Thường lắm, chỉ thiếu Thiều thôi.
Thiều cười nhẹ:
- Thiều ăn nhằm gì.
Hoạt hạ giọng:
- Đối với mọi người thì không. Đối với anh thì có.

Khuôn mặt Thiều dưới ánh đèn làm Hoạt ngỡ như mê ngủ. Nhưng Thiều
đang cười đang nói đó có phải thật là Thiều của mình đâu? Rồi Thiều sẽ ra
đi…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.