NGOẠI TÌNH - Trang 106

Tôi phải ư? Tôi moi đâu ra cái ý tưởng này vậy? Tôi mệt mỏi, rất mệt

mỏi, và không thể ngủ được.

“Phụ nữ có gia đình thường bị trầm cảm hơn phụ nữ độc thân,” một bài

viết đăng trên số báo ra ngày hôm nay đã nhận định như vậy.

Tôi không đọc bài này. Nhưng năm nay đang trở nên rất rất kỳ cục.

* * *

Khi còn niên thiếu, mọi thứ trong đời diễn ra y như tôi dự định, suôn sẻ

thuận lợi vô cùng. Tôi hạnh phúc, nhưng có chuyện gì đó đã bất đồ xảy ra.

Giống như con virus xâm nhập vào máy tính. Sự phá hủy đã bắt đầu,

chậm chạp nhưng không cách nào xoay chuyển được. Mọi thứ cứ chậm
dần. Những chương trình quan trọng giờ ngốn rất nhiều bộ nhớ mới mở
được. Có những tập tin - ảnh, văn bản - đã biến mất không để lại dấu vết.

Chúng ta tìm kiếm nguyên nhân nhưng chẳng tìm được gì cả. Chúng ta

hỏi bạn bè, những người thạo mấy chuyện này hơn, nhưng họ cũng không
thể phát hiện ra vấn đề. Chiếc máy tính trở nên trống trơn, ì ạch, và nó
không còn là của chúng ta nữa. Con virus không tìm ra được ấy đã chiếm
quyền kiểm soát chiếc máy. Dĩ nhiên, chúng ta vẫn có thể chuyển sang
dùng máy mới, nhưng còn những thứ lưu trữ ở đấy, những thứ mà phải mất
nhiều năm mới sắp xếp cho đúng trật tự thì sao? Chúng sẽ vĩnh viễn mất đi
ư?

Thật không công bằng.
Tôi không kiểm soát được chút gì chuyện đang xảy ra. Nỗi đam mê phi

lý tôi dành cho một người đàn ông mà lúc này hẳn đang nghĩ mình bị quấy
rối. Cuộc hôn nhân của tôi với một người đàn ông có vẻ gần gũi, nhưng anh
không bao giờ biểu lộ sự yếu đuối hay dễ tổn thương của mình. Khát khao
được hủy hoại ai đó tôi mới chỉ gặp một lần, viện cớ rằng điều đó sẽ xua đi
ma quỷ trong người tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.