NGOẠI TÌNH - Trang 110

người nó. Con chó rên rỉ và sủa nhặng lên, nhưng tôi cứ làm thế mãi cho tới
khi phát mệt.

Lúc bạn trai tôi đến, anh ta ôm hôn tôi như mọi khi. Anh ta cảm ơn tôi vì

đã chăm sóc con chó. Chúng tôi làm tình, cuộc sống tiếp diễn như trước. Lũ
chó đâu có biết nói.

Tôi nghĩ về chuyện này trong lúc đi tới phòng của Marianne. Sao tôi có

thể làm được điều đó nhỉ? Bởi ai cũng làm được điều đó mà. Tôi đã chứng
kiến nhiều kẻ yêu vợ điên cuồng mất hết lý trí, họ đánh đập vợ chỉ để sau
đó lại khóc lóc và cầu xin tha thứ.

Chúng ta là những vật khó hiểu.
Nhưng tại sao lại làm điều này với Marianne, trong khi cô ta chỉ tỏ ra

trịch thượng với tôi tại một bữa tiệc? Tại sao lại bày ra một kế hoạch, và
liều lĩnh đi mua ma túy rồi cố nhét chúng vào bàn cô ta?

Bởi cô ta có thứ tôi không có được: tình yêu và sự quan tâm của Jacob.
Câu trả lời ấy đã đủ chưa? Nếu đã đủ rồi thì ngay lúc này sẽ có đến

99,9% dân số thế giới đang âm mưu hủy hoại lẫn nhau.

Có lẽ bởi tôi mệt mỏi vì phải than phiền. Bởi những đêm mất ngủ khiến

tôi điên dại. Bởi trong cơn điên tôi cảm thấy dễ chịu. Bởi tôi sẽ không bị
phát giác. Bởi tôi muốn ngừng nghĩ đến chuyện này như một nỗi ám ảnh.
Bởi tôi đang mang trọng bệnh. Bởi tôi không phải là người duy nhất. Nếu
như tiểu thuyết Frankenstein không bao giờ biến mất khỏi các hiệu sách,
thì đó là bởi ai cũng nhận ra bản thân mình trong cả nhà khoa học lẫn con
quái vật kia.

Tôi dừng lại. “Tôi đang mang trọng bệnh.” Đó là một khả năng có thật.

Có lẽ tôi nên lập tức ra khỏi đây và đi tìm một bác sĩ. Tôi sẽ làm vậy,
nhưng trước tiên cần làm nốt nhiệm vụ mà tôi đặt mục tiêu phải làm, ngay
cả khi sau đó bác sĩ sẽ báo cảnh sát - vì bí mật nghề nghiệp mà ông ta sẽ
không cung cấp danh tính của tôi, nhưng cùng lúc đó ngăn chặn sự bất
công.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.