Cuối cùng, hết mực thận trọng, ông ta hỏi tôi có dùng ma túy không.
Chỉ một lần; tôi đáp.
Ông ta không tin. Ông ta đổi chủ đề. Chúng tôi nói về những xung đột
mà mọi người buộc phải xử lý trong cuộc sống hàng ngày, rồi ông ta quay
lại vấn đề ma túy.
“Cô cần tin tôi. Không ai dùng ma túy một lần cả. Cô phải biết là chúng
ta được bảo vệ bởi nguyên tắc bí mật nghề nghiệp giữa bác sĩ và bệnh nhân.
Tôi sẽ mất giấy phép hành nghề nếu tiết lộ chuyện này. Sẽ tốt hơn nếu
chúng ta trò chuyện cởi mở, trước khi cô đặt cuộc hẹn tới. Không chỉ cô
chấp nhận tôi là bác sĩ của cô, mà tôi cũng phải chấp nhận cô là bệnh nhân
của tôi. Đó mới là cách hiệu quả.”
Không, tôi khăng khăng. Tôi không dùng ma túy thường xuyên. Tôi biết
luật và tôi không đến đây để nói dối. Tôi chỉ muốn giải quyết vấn đề này
nhanh chóng, trước khi tôi gây hại cho những người tôi yêu thương hay gần
gũi.
Ông ta có gương mặt trầm ngâm, để râu và điển trai. Ông ta gật đầu đáp:
“Cô đã mất nhiều năm tích tụ những căng thẳng này và giờ cô muốn tống
khứ nó chỉ trong một đêm. Chuyện đó không tồn tại trong tâm thần học và
phân tâm học. Chúng tôi không phải là những pháp sư biết phép mầu xua
đuổi tà ma.”
Dĩ nhiên ông ta đang mỉa mai, nhưng ông ta đã cho tôi một ý tưởng tuyệt
vời. Tìm kiếm sự giúp đỡ của bác sĩ tâm lý thế là đủ rồi.
* * *
Post Tenebras Lux. Sau đêm đen là ánh sáng.
Tôi đang đứng trước bức tường cổ của thành phố, một công trình dài 100
mét, có bốn bức tượng đàn ông uy nghi, cạnh đó là hai bức tượng nhỏ hơn.
Một người đứng tách khỏi những người còn lại. Ông ta bịt kín đầu, để râu