NGOẠI TÌNH - Trang 126

nhiều hơn là nghe tôi nói. Tôi thôi than vãn và bắt đầu theo dõi ván cờ, dù
chẳng thích thú chút nào.

“Hãy đi đến cùng,” ông ta nói.

Đến cùng sao? Lừa dối chồng tôi, bỏ ma túy vào túi xách của tình địch

rồi gọi điện báo cảnh sát ư?

Ông ta cười phá lên.
“Cô có thấy những người chơi cờ kia không? Họ luôn phải đi nước tiếp

theo. Họ không thể dừng lại giữa chừng, bởi vì điều đó có nghĩa là chấp
nhận thất bại. Có khi thất bại là không thể nào tránh khỏi, nhưng ít nhất họ
đã đấu tranh đến phút cuối. Chúng ta đã có mọi thứ mình cần. Không còn
gì để cải thiện nữa. Nghĩ rằng chúng ta tốt hay xấu, công bằng hay không,
tất cả đều vô nghĩa. Chúng ta biết rằng hôm nay Genève bị một đám mây
che phủ mà có thể mất hàng tháng mới tan, nhưng sớm hay muộn, nó cũng
sẽ tan. Vậy nên cứ tiến lên phía trước và để cho bản ngã tự quyết.”

Không một lời nào ngăn tôi làm điều mà tôi không nên làm sao?
“Không. Bằng cách làm điều cô không nên làm, cô sẽ nhận thức được

bản thân. Như tôi đã nói khi ở trong quán, ánh sáng trong tâm hồn cô lớn
hơn bóng tối. Nhưng chính vì thế mà cô phải đi đến cuối cuộc chơi.”

Tôi nghĩ cả đời mình chưa bao giờ nghe thấy một lời khuyên nào phi lý

đến vậy. Tôi cảm ơn ông ta đã dành thời gian tiếp chuyện, và hỏi tôi có nợ
gì ông ta không. Ông ta bảo không.

* * *

Quay lại tòa soạn, tổng biên tập hỏi tôi làm gì mà lâu vậy. Tôi giải thích

rằng vì đó là một chủ đề không mấy chính thống, nên tôi phải mất nhiều
thời gian mới có được lời giải thích mình cần.

“Và vì nó không mấy chính thống như vậy, liệu chúng ta có đang khuyến

khích một hoạt động phi pháp nào không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.