NGOẠI TÌNH - Trang 167

thực đơn.

Không lắc, cũng chẳng nếm hay gật đầu gì cả, đó đúng là một cách đần

độn để gây ấn tượng với tôi vào ngày đầu tiên gặp lại nhau. Trong khi chờ
đồ ăn được mang ra, chúng tôi chuyện vãn, chúng tôi uống hết chai đầu
tiên, nhanh chóng chuyển sang chai thứ hai. Tôi bảo chồng đừng uống nữa,
kẻo chúng tôi sẽ phải để xe lại quán thêm lần nữa mất, mà lần này chúng
tôi còn ở xa nhà hơn lần trước.

Đồ ăn được mang ra. Chúng tôi mở chai rượu thứ ba. Cuộc chuyện vãn

vẫn tiếp tục: công việc mới của Jacob ở cương vị ủy viên Hội đồng Bang,
những lời chúc mừng dành cho hai bài viết về stress của tôi (“một cách tiếp
cận khá khác thường”) và có thật là giá bất động sản thực sự sẽ giảm không
khi mà bí mật ngân hàng đang biến mất, liệu các ngân hàng có biến mất
theo không. Họ đang chuyển dần sang Singapore hay Dubai thì phải? Anh
chị định đi nghỉ cuối năm ở đâu?

Tôi vẫn đợi con bò tiến vào trường đấu. Nhưng nó không tiến vào, nên

tôi bèn giảm bớt sự thận trọng. Tôi uống nhiều hơn mức cho phép và bắt
đầu cảm thấy thư giãn và phấn khích. Rồi đúng lúc đó, cánh cửa bỗng mở
toang.

“Hôm trước tôi vừa trò chuyện với mấy người bạn về cảm giác ghen

tuông ngu ngốc,” Marianne Kønig nói. “Mọi người nghĩ sao về chuyện
này?”

Chúng tôi nghĩ sao về một chủ đề mà không ai nói vào những bữa tối

giống như bữa tối này ư? Con chồn cái kia biết cách chọn lựa ngôn từ đấy.
Cô ta chắc phải mất cả ngày để nghĩ về chủ đề đó. Cô ta gọi ghen tuông là
một “cảm giác ngu ngốc” định cho tôi hở sườn và dễ dính đòn hơn đây.

“Tôi lớn lên trong cảnh phải chứng kiến những lần ghen tuông kinh

khủng ngay tại nhà mình,” chồng tôi nói.

Sao cơ?Anh đang thổ lộ đời tư ư? Với một người lạ sao?

“Nên tôi tự hứa, nếu kết hôn, tôi sẽ không bao giờ để chuyện đó xảy ra

với mình. Ban đầu chuyện này thật khó, và bản năng của chúng ta là muốn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.