NGOẠI TÌNH - Trang 179

Anh ta tiếp tục công việc. Tôi không nói gì. Biển số đã được quét vào hệ

thống. Nó được gửi về trụ sở để xử lý và sẽ in ra một bức thư có dấu cảnh
sát, bỏ trong phong bì bóng kính. Tôi sẽ có ba mươi ngày để nộp 100 franc,
nhưng tôi cũng có thể khiếu nại hình phạt này và chi 500 franc thuê luật sư.

“Cô đã đỗ quá ba mươi phút. Thời gian tối đa ở đây là nửa tiếng.”

Tôi chỉ gật đầu. Tôi thấy anh ta ngạc nhiên - tôi không cầu xin anh ta

dừng lại và hứa rằng tôi sẽ không bao giờ làm như vậy nữa, tôi cũng không
chạy đến ngăn anh ta lại khi thấy anh ta đứng đó. Tôi không có một phản
ứng nào mà anh ta quen gặp.

Một tấm vé từ chiếc máy chạy ra, như thể chúng tôi đang ở trong siêu

thị. Anh ta bỏ nó vào phong bì nhựa (để khỏi bị hư hại) rồi bước đến gài
phong bì vào sau thanh gạt. Tôi nhấn nút trên chìa khóa và đèn nháy sáng,
ám chỉ rằng cửa xe vẫn mở.

Anh ta nhận ra điều mình vừa làm thật ngốc nghếch, nhưng cũng như tôi,

anh ta làm việc ở chế độ tự động. Sau khi âm thanh báo cửa không khóa
khiến anh ta giật mình, anh ta bước đến đưa phong bì cho tôi. Cả hai chúng
tôi đều vui vẻ quay đi. Anh ta không phải giải quyết khiếu nại, và tôi nhận
được điều mình đáng phải chịu: một hình phạt.

* * *

Lúc này tôi còn chưa biết - nhưng tôi sẽ sớm khám phá ra chồng tôi đang

áp dụng biện pháp kiềm chế cao độ hay anh thực sự chẳng hề quan tâm đến
chuyện đã xảy ra.

Tôi về nhà đúng giờ sau một ngày thu thập thông tin về những điều vớ

vẩn nhất trên đời: đào tạo phi công, thừa mứa cây Giáng sinh ngoài chợ, áp
dụng cơ chế điều khiển bằng điện tử tại những điểm giao cắt đường sắt.
Điều này làm tôi vui cực độ, bởi vì tôi đang không ở trong tình trạng, cả thể
chất lẫn tinh thần, phù hợp để nghĩ quá nhiều.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.