NGOẠI TÌNH - Trang 215

Tôi không thể ngừng khóc. Anh tiếp đất, lại gần tôi với nụ cười hớn hở,

và bảo thật là một trải nghiệm phi thường. Tôi vẫn cứ khóc. Anh ôm tôi,
bảo rằng mọi chuyện đã qua, và rằng anh không nên ép tôi làm điều tôi
không muốn. Hoàn toàn không phải như vậy, tôi nói. Làm ơn hãy để em
yên. Lát nữa em sẽ ổn thôi.

Ai đó trong nhóm hỗ trợ đến thu lại bộ đồ giữ nhiệt và giày chuyên dụng,

rồi đưa áo khoác cho chúng tôi. Tôi làm mọi việc như một con robot,
nhưng từng cử động mang tôi quay lại một thế giới khác, thế giới mà chúng
ta gọi là “thực”, thế giới mà tôi tuyệt nhiên không muốn ở.

Nhưng tôi không có lựa chọn. Điều duy nhất tôi có thể làm là bảo chồng

cho tôi được ngồi riêng một lát. Anh ấy hỏi chúng tôi có nên quay lại khách
sạn không, vì trời lạnh. Không, ở đây em ổn.

Tôi ngồi đó nửa tiếng, khóc sướt mướt. Nước mắt vui sướng rửa sạch

tâm hồn. Cuối cùng, tôi nhận ra đã đến lúc quay về thế giới thực mãi mãi.

Tôi đứng dậy. Chúng tôi về khách sạn, lấy xe, và chồng tôi lái về

Genève. Radio trên xe đang bật nên không ai cảm thấy buộc phải nói. Tôi
bỗng thấy đau đầu kinh khủng, nhưng tôi biết đó là gì: máu tôi lại bắt đầu
chảy đến những bộ phận bị chặn lại bởi những biến cố đang tiêu tán dần.
Khoảnh khắc giải tỏa này đi kèm với cơn đau, nhưng nó luôn như vậy.

Anh không cần giải thích điều anh nói hôm qua. Tôi không cần giải thích

điều tôi cảm thấy hôm nay.

Thế giới thật hoàn hảo.

* * *

Chỉ một tiếng nữa thôi là năm nay sẽ kết thúc. Thành phố đã quyết định

cắt giảm đáng kể lễ mừng đón Giao thừa theo truyền thống Genève. Nên
người ta sẽ bắn ít pháo hoa hơn. Thế cũng tốt; tôi đã xem pháo hoa cả đời
rồi và chúng không còn mang lại cho tôi niềm rộn ràng như khi tôi còn bé
nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.