NGOẠI TÌNH - Trang 65

* * *

Trước tiên chúng tôi thăm Bảo tàng La Mã, rồi sau đó leo lên ngọn đồi

nhỏ để thăm một vài phế tích. Bọn trẻ nhà tôi chạy vòng quanh cười đùa.
Giờ chồng tôi đã biết mọi việc, tôi cảm thấy nhẹ nhõm: Tôi không cần giả
vờ suốt nữa.

“Chúng ta chạy quanh hồ đi.”

Còn bọn trẻ thì sao?
Chồng tôi để ý có vợ chồng người bạn đang ngồi ở ghế gần đó, họ đang

ăn kem cùng các con. “Hay chúng ta hỏi xem các con mình có chơi cùng
chúng được không nhỉ? Chúng ta có thể mua kem cho chúng.”

Các bạn ngạc nhiên khi nhìn thấy chúng tôi, nhưng đồng ý. Trước khi

chúng tôi xuống bên hồ Léman - nơi mà người nước ngoài gọi là hồ
Genève - anh mua kem cho bọn trẻ và dặn chúng chơi cùng các bạn tôi,
trong khi bố mẹ đi chạy bộ. Cậu con lớn kêu ca rằng nó không mang theo
iPad. Chồng tôi đến chỗ để xe và lấy thứ ngu ngốc kia. Từ lúc đó, màn hình
sẽ là người trông trẻ tốt nhất. Chúng không chịu nhúc nhích cho đến khi
chúng giết được quân khủng bố trong các trò chơi dường như dành cho
người lớn.

* * *

Chúng tôi bắt đầu chạy. Một bên là những khu vườn; còn bên kia, những

con mòng biển và những chiếc thuyền buồm đang tranh thủ cơn gió mistral.
Cơn gió vẫn thổi không ngừng và đã sang đến ngày thứ chín, nó sắp biến
mất, mang theo bầu trời xanh và thời tiết đẹp. Chúng tôi chạy khoảng mười
lăm phút. Chúng tôi đã bỏ Nyon lại phía sau và tốt hơn là nên quay lại.

Lâu lắm rồi tôi không chạy thể dục. Chạy được hai chục phút, tôi dừng

lại. Tôi không thể chạy tiếp. Tôi phải đi bộ nốt quãng đường còn lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.