NGOẠI TÌNH - Trang 86

việc tư vấn hôn nhân chưa?”

Trong giây lát, tôi thấy mất phương hướng. Nhưng tôi vẫn đứng dậy rồi

bước thẳng ra xe. Không nước mắt. Không lời từ biệt. Không nhìn lại.

* * *

Tôi không cảm thấy gì. Tôi không suy nghĩ gì. Tôi đến thẳng chỗ đậu xe

và lái đi, không biết chính xác mình nên đi đâu. Không ai đợi tôi ở cuối
hành trình. Nỗi sầu muộn đã biến thành thờ ơ. Tôi phải tự lê thân mình lên
phía trước.

Năm phút sau, tôi đang đứng ngoài một tòa lâu đài. Tôi biết chuyện gì

từng xảy ra ở đây: có người đã thổi sự sống vào một con quái vật vẫn nổi
tiếng cho đến ngày nay, dù ít ai biết người phụ nữ đã tạo ra con quái vật đó.

Cánh cổng dẫn vào vườn đã đóng, nhưng thế thì sao? Tôi có thể trèo qua

hàng rào cây. Tôi có thể ngồi trên chiếc ghế lạnh băng và tưởng tượng
chuyện đã xảy ra vào năm 1817. Tôi cần phân tán tư tưởng, để quên đi mọi
chuyện trước kia từng gợi cảm hứng cho mình và tập trung vào một việc
khác.

Tôi tưởng tượng ra một ngày vào năm đó, khi chiếm đóng lâu đài này,

nhà thơ người Anh Lord Byron, quyết định sống lưu vong tại đây. Ông bị
ghét bỏ trên chính quê hương mình, và cả ở Genève, nơi ông bị cáo buộc tổ
chức những cuộc truy hoan và say xỉn nơi công cộng. Ông hẳn chết vì chán
chường. Hay sầu muộn. Hay cuồng nộ.

Chẳng quan trọng. Điều quan trọng là vào một ngày năm 1817, hai vị

khách từ nước Anh đến thăm; một nhà thơ khác, Percy Bysshe Shelley, và
người “vợ” mười chín tuổi, tên là Mary. (Một vị khách thứ tư đi cùng họ,
nhưng lúc này tôi không thể nhớ ra tên ông ta.)

Chắc chắn họ đã trò chuyện về văn chương. Chắc chắn họ đã than vãn về

thời tiết, về cơn mưa, cái lạnh, về cư dân Genève, những đồng hương người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.