NGỌC PHƯƠNG NAM - Trang 145

“Anh Méré này, anh có nghĩ là phải phong thượng nghị sĩ cho người sỡ hữu
một viên đá như vậy không? Mọi loại công trạng đều có quyền hiện diện ở
Thượng Viện, và sở hữu một viên kim cương kích cỡ ấy hẳn nhiên không
phải là một loại công trạng tầm thường!... Xem đi, con gái ta, con xem đi!...
Chỉ có hai mắt thôi thì không đủ để chiêm ngưỡng viên đá như thế!”

Lần đầu triên trong đời tiểu thư Watkins ngắm một viên kim cương với vẻ
thích thú đến vậy.

“Nó thực sự rất đẹp!... Nó tỏa sáng như một mẩu than theo đúng bản chất
của nó, nhưng nó như một mẩu than đang cháy sáng rực!” nàng vừa nói
vừa nhẹ nhàng nhấc nó ra khỏi lớp bông lót.

Sau đó, bằng một hành động theo bản năng mà mọi cô gái trẻ có lẽ đều làm
nếu ở vào vị trí của nàng, nàng tiến lại gần gương soi đặt phía trên lò sưởi
rồi ướm vật châu báu huyền diệu lên trán mình, ngay giữa những lọn tóc
vàng của nàng.

“Một ngôi sao dát vàng! trái ngược lại với thói quen của chàng, Cyprien
lịch thiệp thốt lên lời trang nhã.

“Thật đấy!... Trông thật giống một ngôi sao!” Alice vừa la lên vừa vỗ tay
hân hoan. “Vậy nên, phải đặt cho nó cái tên này! Ta hãy gọi nó là ngôi sao
Ngọc Phương Nam nhé!... Anh có thích không, anh Cyprien? Không phải
nó có màu đen như vẻ đẹp bản địa của xứ sở này và lấp lánh như chòm sao
trên bầu trời phương nam của chúng ta đó sao?

“Nhất trí với tên Ngọc Phương Nam!” John Watkins nói, ông chỉ xem đặt
tên là việc tầm thường. “Mà này, cẩn thận đừng đánh rơi nhé! Ông ta lo sợ
nói tiếp khi thấy con gái cử động bất thình lình. Nó sẽ vỡ tan như thủy tinh
đấy!”

“Thật sao?... Mong manh đến thế sao?” Alice vừa đáp vừa khinh thường
đặt viên đá quý vào hộp nữ trang. “Ngôi sao tội nghiệp, mày chỉ là một tinh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.