NGỌC PHƯƠNG NAM - Trang 166

“Một khi đã ra đi,” Annibal Pantalacci nói tiếp, “Matakit sẽ không dại đến
mức dừng lại dọc đường! hắn ta sẽ đi qua Limpopo, nhắm thẳng hướng sa
mạc, đi tiếp cho đến Zambèze hoặc đến hồ Tanganayka, nếu cần thiết, thì đi
thẳng đến xứ của người Bushmen!”

Khi nói như vậy, tay xảo trá người Napôli liệu có nói thật suy nghĩ của gã
chăng? Chẳng phải hắn đơn giản chỉ muốn ngăn cản người khác truy tìm
Matakit, để dành riêng công việc ấy cho chính gã? Đó chính là điều
Cyprien tự nhủ khi quan sát hắn.

Nhưng ông Watkins không phải người bỏ cuộc vì khó khăn. Ông ta thực sự
đã hy sinh cả gia tài để được sở hữu viên đá vô song ấy, và, qua cửa sổ nhà
riêng đang mở, đôi mắt thiếu nhẫn nại, đầy giận dữ, dõi theo tận đôi bờ
xanh tươi của dòng Vaal, làm như ông ta hy vọng nhìn thấy kẻ chạy trốn
nơi bờ sông!

“Không được! ông ta gào lên, không thể để chuyện xảy ra như thế được!...
Ta cần có viên kim cương của ta!... Phải bắt kẻ vô lại ấy!... À! giá mà ta
không đau vì bệnh thống phong, sẽ chẳng mất bao lâu đâu, ta khẳng định
điều này!

“Cha ơi!...” Alice vừa nói vừa cố xoa dịu John Watkins.

“Xem nào, ai nhận việc này?” John Watkins vừa hét lên vừa nhìn xung
quanh mình. “Ai muốn truy tìm tên nam Phi đó?... Phần thưởng sẽ xứng
đáng, ta hứa danh dự đấy!”

Và, vì chẳng ai nói lời nào:

“Này, các anh, ông nói tiếp, các anh ở kia bốn người trẻ tuổi đều muốn cầu
hôn con gái ta! Tốt thôi! Tóm cho ta tên ấy cùng với viên kim cương của
ta! - giờ đây ông ta nói ‘kim cương của ta!’ - và, lời hứa của Watkins, con
gái ta sẽ thuộc về người sẽ mang nó về cho ta!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.