NGỒI KHÓC TRÊN CÂY - Trang 111

Đang bán tín bán nghi, tôi bỗng nghe một luồng điện chạy dọc sống

lưng khi sực nhớ tới thái độ của thầy Điền lúc tôi xưng là cháu ông Chín
Ngạc.

Năm tám tuổi, tôi từng học thầy Điền khi vô lớp ba. Đó cũng là năm

cuối cùng tôi ở làng. Nhưng hồi đó, tôi chẳng nhận thấy điều gì khác lạ
trong cách thầy đối xử với tôi. Có thể lúc đó thầy Điền chưa biết tôi là cháu
ông Chín Ngạc, cũng có thể tôi còn quá bé để cảm nhận được những biểu
hiện phức tạp của thế giới người lớn.

Nhưng cách đây mấy ngày, lúc con Rùa dẫn tôi vô nhà chào thấy, vừa

nghe tới tên ông nội tôi rõ ràng đáy mắt thầy lóe lên một thứ ánh sáng rất
kỳ lạ. Đó không phải là sự mừng rỡ của người thầy giáo già khi gặp lại đứa
học trò cũ, vì hôm đó thầy chẳng buồn hỏi han tôi lấy một câu, cũng chẳng
tỏ ra cho tôi biết là thầy đã nhận ra tôi. Tia chớp bắn ra từ mắt thầy dù chỉ
lóe lên trong tích tắc đủ khiến tôi nghĩ ngợi vẩn vơ một lúc lâu, và nếu tôi
không nghĩ về điều này lâu hơn chỉ vì những ngày sau đó do mải chơi với
con Rùa tôi quên bẵng đi mất.

Bây giờ, câu chuyện của cô Út Huệ gợi lại trong tâm trí tôi thái độ khó

hiểu của thầy Điền và tôi ngờ rằng hôm đó thầy chẳng nhớ ra tôi là ai dù tôi
có xưng tên. Cái ánh chớp mà tôi nhìn thấy trong mắt thầy có lẽ là phản
ứng của thầy đối với tên của ông nội tôi.

Như để củng cố thêm phỏng đoán trong đầu tôi, thằng Thục rụt rè nói

thêm:

- Mẹ em cũng biết chuyện này. Tối hôm qua, trước khi đi ngủ em hỏi

mẹ, mẹ dặn em đừng bép xép với ai.

Tôi không có cảm giác gì nữa khi thằng Thục nói câu đó. Gánh khổ

đau trong lòng tôi đã lớn đến mức có ai chất thêm vài hòn đá nữa tôi cũng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.