NGỒI KHÓC TRÊN CÂY - Trang 112

chẳng thể nhận ra. Trước khi thằng Thục bồi thêm câu đó, đã có một cái gì
đó đang vỡ vụn và tan chảy trong tôi.

Tôi không thấy buồn, chỉ nghe chập chờn trong trí não tiếng gì như

tiếng răng rắc - đó là tiếng của một con tàu va phải đá ngầm, tiếng gãy đổ
của một số phận hay tiếng của một tình yêu sâu thẳm đang bị bàn tay khắc
nghiệt của định mệnh uốn cong đi, tôi cũng không biết nữa.

31

Tôi ngủ mê mệt dọc đường đi, bỏ hai trong ba bữa ăn khi xe ghé vào

các quán cơm.

Ngồi xe đò, tôi thích ngồi sát thành xe để ngắm cảnh vật bên đường.

Những cánh đồng lúa, những đàn bò gặm cỏ, những rặng dừa, các bụi
chuối, dãy dâm bụt hay các nhánh ổi ven sông đều làm tôi xao xuyến, vì
chúng luôn gợi lại trong tâm trí tôi những ký ức tuổi thơ, nhắc nhở tôi về
một thế giới quyến rũ nơi mà tôi không có lấy một lần đi đứng tử tế, toàn
chạy nhảy, té ngã, trầy xước trong những cuộc trường chinh lem luốc bất
tận ngoài đường sá, bụi bờ với lũ bạn nghịch ngợm.

Nhưng trên chuyến xe trở vào Sài Gòn lần này, dù vẫn ngồi sát cửa,

tôi dường như chẳng thấy gì. Trong óc tôi lúc nào cũng tràn ngập hình bóng
con Rùa. Khi thức tôi nghĩ đến nó. Khi ngủ tôi cũng chỉ toàn mơ thấy nó.

Tôi nhớ mồn một cảnh con Rùa giành nắp keng với thằng Thục trong

quán ăn ở chợ Kế Xuyên hôm nào. Lần đó bị thằng Thục du côn giật tóc, bị
chủ quán giận dữ xua đuổi, con Rùa ra đứng trước cửa thẫn thờ nhìn vô
khiến tôi thấy tội tội. Đó cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy nó.

Lần thứ hai gặp lại con Rùa, tôi chỉ nhìn thấy đôi mắt nó lấp ló ở chỗ

kẽ hở giữa hai tấm phên khi nó rình tôi ngồi đọc sách. Chỉ đến lần thứ ba,
cũng trong một lần phát giác nó nấp ngoài hè nhìn trộm tôi, tôi mới nói
chuyện được với nó và từ hôm đó một tình bạn thân thiết mở ra giữa hai

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.