NGỒI KHÓC TRÊN CÂY - Trang 116

Có lúc, tôi nhận ra tôi đang giận ông tôi cho dù lúc ông còn sống, tôi

là đứa cháu mà ông thương nhất.

Tôi giận thói trăng hoa của ông. Với cốt nhục ông để lại bên nhà thầy

Điền, ông đã vô tình làm khổ đứa cháu yêu của ông.

Nhưng tôi chỉ giận ông thoáng qua. Khi bình tĩnh lại tôi buộc phải

chấp nhận một sự thật là trong cuộc sống, đôi khi đời sau không thể tránh
được việc phải dọn dẹp những ngổn ngang đời trước đã bày ra, phải oằn
lưng trả những món nợ đời trước đã trót vay một cách vô tội vạ, và cuộc
sống tồn tại bằng cách vượt qua những thách thức đó để tiến về phía trước.
Oan trái có vẻ như là trạm dừng mà lịch sử thỉnh thoảng vẫn thích ghé qua
trước khi tiếp tục lăn bánh. Điều làm tôi nhói đau là đôi vai gầy guộc tuổi
mười bốn của con Rùa còn quá nhỏ để gánh một nỗi trớ trêu như thế.

Mẹ tôi không hiểu được nỗi buồn của tôi trong những ngày này. Lúc

mới về nhà, tôi đã định hỏi bà về những chuyện tình cảm của ông tôi,
nhưng rốt cuộc tôi đã từ bỏ ý định đó. Tôi đoán những gì cô Út Huệ và
thím Lê biết thì chắc bà cũng biết. Lời xác nhận của mẹ tôi trong lúc này sẽ
không có giá trị gì nhiều về mặt thông tin, nó chỉ giống một nhát dao khoét
sâu thêm vào vết thương trong lòng tôi.

Chính vì tôi không hỏi nên mẹ tôi không chắp nổi được vẻ buồn bã

của tôi với cô cháu gái của thầy Điền. Bà hướng suy nghĩ vào Bích Lan,
cho rằng tâm trạng thất thường của tôi nảy sinh từ những giận hờn ấm ớ
vẫn xảy ra như cơm bữa trong những cuộc tình mới lớn.

Bích Lan dạo này không đòi hôn tôi nữa mặc dù hiện nay mẹ con tôi

đang ở tạm nhà nó sau khi rời khỏi chỗ ở cũ.

Mẹ Bích Lan rủ mẹ con tôi về ở chung, vì tình thân giữa bà và mẹ tôi,

cả vì bà nhắm tôi cho vai con rể tương lại trong nhà. Tôi là một sinh viên
hiền, ngoan, học khá chăm và dù khá chăm không đồng nghĩa với khá giỏi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.