NGỒI KHÓC TRÊN CÂY - Trang 148

- Em hả Rùa?

Tôi hỏi, ngạc nhiên và mừng rỡ, không tin vào mắt mình.

Con Rùa đáp lời tôi bằng cách lặng lẽ tụt xuống khỏi cành cây.

Khi nó lại gần, tôi thấy mặt nó nhòe nước dưới ánh sao. Con Rùa là

đứa con gái cứng cỏi, không dễ khóc, nhưng từ khi chúng tôi quen nhau tôi
đã tát cạn của nó bao nhiêu là nước mắt. Tôi ác ghê!

Tôi sờ tay lên mặt nó, để nghe những đầu ngón tay ướt lạnh.

- Nín đi em!

Tôi bùi ngùi nói, thầm đoán con Rùa chắc đã khóc nhiều lắm. Ờ nhỉ,

trời chưa vào khuya, sương đâu đã tụ. Chính nước mắt của con Rùa đọng
thành sương, rơi trên tóc tôi nãy giờ đó thôi.

- Em tới lâu chưa? - Tôi hỏi, cảm thấy câu hỏi quá tầm thường so với

những gì đang xảy ra nhưng không nghĩ ra câu nào ít vụng về hơn.

- Lâu rồi. - Con Rùa đáp bằng giọng cố đừng tỏ ra sụt sịt nhưng tôi

vẫn nghe giọng nó nghèn nghẹt như phát ra từ đắng sau một chiếc khăn tay.

Tôi hỏi lại, lòng chùng xuống:

- Sao em không vô nhà mà leo lên cây ngồi?

- Em ngồi trên cây nhìn vô được rồi. Anh có chơi với em nữa đâu. -

Giọng con Rùa hờn dỗi như trẻ con.

Tôi bất giác cầm tay nó, cũng rất giống như một đứa trẻ con đang làm

hòa với một đứa trẻ con khác:

- Anh vẫn thích chơi với em mà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.