NGỒI KHÓC TRÊN CÂY - Trang 154

Sáng hôm sau vừa ngủ dậy, tôi đã nôn nóng chạy lên nhà cô Út Huệ.

Con Rùa đã chở bé Loan đi học, tôi lên xóm trên để làm một chuyện

tôi không bao giờ nghĩ tôi sẽ làm là hỏi chuyện bà nội con Rùa.

Đêm hôm qua tôi thao thức rất lâu. Câu chuyện con Rùa cương quyết

chờ đợi tôi khiến tôi cảm động đến không tài nào chợp mắt được. Những gì
nó thổ lộ với tôi năm mười bốn tuổi thực ra chỉ là những tình cảm ngây thơ
của một đứa bé, nhưng chính vì vậy đối với con Rùa tình cảm đó tự nhiên
như gió trời, tinh khôi như nắng ban mai. Con Rùa lớn lên, tình cảm đó
cũng lớn lên cùng với nó hồn nhiên như cây cỏ lớn lên dưới ánh mặt trời.

Cách con Rùa nói với bà nó rằng nó thích tôi có lẽ cũng giản dị như nó

bảo nó thích một thứ trái cây ngon. Nhưng do vậy mà sự yêu thích đó còn
lớn hơn một sự giao ước, đáng tin hơn một lời hứa hẹn. Con Rùa tin tôi, tin
vào sự chờ đợi, chẳng qua vì nó tin vào chính nó. Dần dần tôi nghiệm ra:
tôi nói gì nó cũng tin, không phải vì nó không có khả năng nghi ngờ, nhưng
tâm hồn trong sáng của nó không có chỗ dung chứa sự nghi ngời đối với
người nó yêu thương.

Bà của nó cũng vậy. Bà của nó tin vào cháu gái của mình.

Lúc nghĩ đến đây, suýt chút nữa tôi đã bật dậy khỏi chỗ nằm. Tại sao

bà con Rùa không ngăn cản tình cảm con Rùa dành cho tôi? Lẽ ra chính bà
chứ không phải cô Út Huệ mới là người phải cấm đoán quyết liệt nhất mối
giao tình giữa tôi và cháu bà. Nhưng bà đã không làm thế. Bà không hề tỏ
thái độ gì khi tôi thường xuyên cặp kè với con Rùa hồi ba năm về trước. Bà
cũng không phản đối khi con Rùa bảo rằng nó chỉ thích tôi và cứ khăng
khăng từ chối những mối mai khác trong làng.

Hay vì bà tin rằng đó chỉ là mối tình trẻ con, rằng thời gian sẽ gỡ bỏ

hình ảnh tôi khỏi tâm trí con Rùa và đến lúc đó bà vẫn có thể hướng con

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.