NGỒI KHÓC TRÊN CÂY - Trang 156

- Bà ơi! - Tôi nói, cố vét đến gam can đảm cuối cùng.

- Gì hả con?

Tôi mím chặt môi để trấn tĩnh, nhưng đến phút chót lại luống cuống

nói tránh đi:

- Bà có cần con phụ giúp gì không?

Con Cổ Dài đang kiếm ăn bên ao rau muống tự nhiên quay đầu về

phía tôi, như thể nó vô cùng ngạc nhiên trước sự tử tế bất thường này của
tôi.

- Cảm ơn con. Chuyện này bà tự làm được rồi.

Bà nội con Rùa nói, rồi thấy tôi cứ đứng loay hoay bên thềm giếng, bà

hất đầu về phía hiên nhà:

- Con vô nhà ngồi chơi đi con. Sáng nay con rảnh à?

Tôi “dạ” và vẫn đứng chôn trân trên sàn giếng đầy rêu. Tôi biết nếu tôi

vào nhà ngồi đối diện với bà trong không khí nghiêm trang, tôi không thể
nào mở miệng. Đây là một bí mật chắc chắn bà muốn chôn sâu tận đáy
lòng. Nó chẳng đẹp đẽ gì, và thực sự thì nó cũng đã bị bụi thời gian phủ kín
từ lâu.

- Bà ơi! - Tôi đành vọt miệng, như van lơn.

Lần này bà nội con Rùa ngừng tay, ngước mắt nhìn tôi:

- Con định nói gì với bà hả con?

- Con và em Rùa thương nhau bà ạ. - Mặt ửng lên như tráng men, tôi

ngập ngừng nói, một câu nói nếu không rơi vào tình thế này chắc tôi sẽ
không bao giờ dám nói. Nó không hợp tình hợp cảnh, cũng không hợp lễ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.