Tôi không rõ tiếng mõ sám hối có có giúp ông thanh thản được chút
nào không nhưng tôi biết bà nội con Rùa mỗi khi gặp sư thầy trụ trì bên
giàn nguyên tiêu trong vườn chùa mà không dám nhận mẹ con, chắc lòng
bà ngổn ngang lắm.
44
Tôi và bà nội con Rùa giữ kín cuộc trò chuyện bên thềm giếng trong
buổi sáng đặc biệt đó.
Buổi tối thấy tôi lên nhà tìm nó, con Rùa hỏi:
- Anh giải toán giùm bạn Thục xong rồi hả?
- Ờ. - Tôi mỉm cười, lần đầu tiên tôi nói dối con Rùa một cách sung
sướng.
Con Rùa lại hỏi, không phải câu trả lời của tôi mà chính vẻ mặt của tôi
làm nó thắc mắc:
- Có chuyện gì mà hôm nay trông anh hớn hở vậy?
- Có gì đâu!
Tôi lại cười. So với vẻ mặt gượng gạo của tôi những ngày trước, kiểu
cười bất thường của tôi có lẽ rất khả nghi nhưng tôi không kềm được niềm
vui to lớn trong lòng mình. Còn hơn cả niềm vui, đó là niềm hạnh phúc vô
bờ bến của người vừa leo lên khỏi hố sâu của nỗi tuyệt vọng khốn cùng.
Rất giống bầy thú nhỏ đã qua được vùng đất thanh bình bên kia ngọn đồi để
thảnh thơi gặm cỏ và ngắm những cánh bồ công anh bay trong gió, tôi đã đi
từ địa ngục đến thiên đường chỉ trong một buổi sáng và từ chỗ oán trách tôi
đã bắt gặp trong đầu mình những lời cảm ơn số phận.