Sáng nay tôi đã không ngăn được nước mắt khi nghe bà nội con Rùa
bảo “Con và con Rùa không có bà con gì hết con à”. Đó là những giọt nước
mừng mừng tủi tủi của một đứa trẻ bị hà hiếp, bị giật mất quà nay được
được người lớn trả lại kèm theo lời xin lỗi chân thành tuy có đôi chút muộn
màng.
Đã gần một ngày trôi qua, niềm vui trong tôi lớn dần từng phút một và
tôi không thể nào giữ cho các cơ mặt đừng nhúc nhích mỗi khi nghĩ đến
những gì số phận bù đắp cho tôi, và thế là tôi lại trưng ra những nụ cười
chắc là rất ngớ ngẩn.
Con Rùa mặc dù không tin lời tôi, nó cũng chẳng buồn cật vấn thêm.
Tôi vui, với con Rùa thế là đủ. Trong mắt nó, tâm trạng vui vẻ của tôi có
giá trị hơn bất cứ một lời giải thích nào.
Nó cầm tay tôi:
- Sáng mai anh ở nhà chơi với bạn Thục hả?
- Không. Sáng mai anh đi vô rừng với em. - Vừa đáp tôi vừa âu yếm
gom những ngón tay mềm mại của nó trong tay tôi.
Hành động lẫn câu nói của tôi khiến con Rùa tròn xoe mắt:
- Sao hôm trước anh bảo…
Tôi cười, không biết lần thứ bao nhiêu:
- Hôm nay anh nghĩ lại rồi. Anh sẽ chơi với thằng Thục sau khi đi
rằng về.
Nhưng sáng hôm sau, hai đứa tôi không thể vô rừng như dự định. Một
cơn mưa rào đã giữ chân chúng tôi ở dọc đường và như một ngày cách đây