NGỒI KHÓC TRÊN CÂY - Trang 163

- Còn một lần nữa. - Tôi thì thầm trong tiếng mưa - Ngay trong bụi

cây này.

- Làm gì có!

- Có. - Tôi đưa tay vuốt khẽ lên tóc con Rùa - Lúc anh quay sang định

hỏi chuyện gì đó, đôi môi anh bất ngờ chạm phải má em. Anh giật bắn vội
quay đi…

- Vậy mà hôn?

- Là hôn! Vì lúc đó tim anh đập rất mạnh và đầu óc anh quay cuồng…

- Vì đầu óc anh đen tối! - Con Rùa vừa nói vừa cười.

- Vì anh thương em.

Tôi nói và bàn tay tôi lại tìm bàn tay con Rùa để siết chặt những ngón

tay mảnh mai của nó. Như tôi đã bao nhiêu lần làm thế trong những giấc
mơ. Để nghe những ngón tay ngoan ngoãn và tin cậy. Để nghe trong một
phút yêu thương và lấp đầy.

Đến bây giờ tôi mới hiểu tại sao khi nghe cô Út Huệ bảo ba con Rùa là

con của ông nội tôi, tôi vẫn không hề có cảm giác tôi là anh nó. Trước đây
tôi cứ nghĩ tôi là con người kém bản lĩnh, rằng tình yêu tôi dành cho con
Rùa lớn đến mức tôi không cảm nhận được sợi dây tình cảm thiêng liêng
của dòng họ đang ràng buộc hai đứa tôi. Bây giờ thì tôi biết trái tim tôi đã
đập theo sự dẫn dắt của linh cảm. Trực giác của tôi đã không phản lại tôi.

Lòng xốn xang, tôi quay nhìn con Rùa, tự nhiên muốn hôn nó một cái

quá chừng.

Con Rùa không biết có đọc được ý định của tôi hay không mà đột ngột

hỏi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.