NGỒI KHÓC TRÊN CÂY - Trang 164

- Bao giờ anh lại về thăm em nữa?

- Bao giờ à?

Tôi bối rối hỏi lại, sực nhớ đến căn bệnh hiểm nghèo của mình. Hai

tháng nữa, tôi phải đến bệnh viện truyền máu lần thứ hai và chờ thêm ba
tháng nữa

để các bác sĩ phẫu thuật ghép tủy. Từ khoảnh khắc đó trở đi, tôi không

còn làm chủ được cuộc sống của tôi nữa. Có thể tôi sẽ sống thêm khoảng
bảy tháng, nhưng cũng có thể là ba tháng hoặc chỉ một tháng thôi.

Từ khi phát hiện ba con Rùa không phải là con ông nội tôi, trâm trí tôi

cứ lơ lửng trên mây. Ngập trong hạnh phúc, tôi quên bẵng căn bệnh của
mình. Tôi không nhớ vì sao tôi trở về làng Đo Đo.

Bây giờ câu hỏi vô tình của con Rùa đâm vào lòng tôi khiến tôi nhói

đau. Món quà mà tôi ngỡ tôi vừa được trả lại, có vẻ sắp bị số phận giật mất
lần nữa.

- Anh không biết bao giờ anh về à? - Thấy tôi ngồi lặng thinh, con Rùa

sốt ruột hỏi tiếp, những ngón tay nó ngọ nguậy trong tay tôi.

- Ờ, anh không biết.

Tôi thở dài. Tôi không biết bao giờ tôi trở về thật. Cũng có thể tôi sẽ

không còn dịp trở về thăm con Rùa nữa.

Con Rùa cảm nhận tiếng thở dài của tôi theo cách hiểu của nó. Nó dịu

dàng nói, cố xua tan sự áy náy trong lòng tôi:

- Anh không cần phải về sớm đâu. Nhưng mùa thả diều sang năm, em

tròn mười tám tuổi, anh nhớ về thăm em nhé?

- Ừ. Anh sẽ về.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.