NGỒI KHÓC TRÊN CÂY - Trang 166

Nắng đầy ắp khi tôi và con Rùa thả bộ về làng, mặc dù hơi nước chưa

tan hẳn trong không trung khiến mặt trời giống như một quầng sáng màu
cam bay lơ lửng. Ánh sáng sau mưa khiến mọi chiếc lá hai bên đường trở
nên óng ánh và biến tất cả những giọt nước còn nấn ná trên đầu ngọn cỏ
thành những hạt kim cương.

Con Rùa lôi gói xôi trong túi áo ra:

- Anh ăn không?

- Em ăn đi. Anh chưa đói.

- Em cũng chưa đói.

Con Rùa cất gói xôi vào và từ lúc đó đến khi về tới nhà nó không hỏi

tôi thêm câu nào nữa. Có thể nó hồn nhiên tin rằng nước trên cành lá đã rơi
vào mắt tôi thật nên không còn bận tâm đến điều đó. Cũng có thể nó không
nghĩ cuộc đời lại phức tạp đến mức tôi vừa nắm tay nó hân hoan nhắc đến
nụ hôn đầu trái tim tôi ngay sau đó lại có thể tê dại đi như thể đột ngột
nhúng trong hố băng.

Giống như cách đây ba năm về trước, khi sương đã tan và mặt trời bắt

đầu thả xuống mặt đất từng bựng nóng, con Rùa lại tìm cách giẫm lên bóng
mình trên con đường dẫn về làng bằng những bước chân nghịch ngợm.

Trong mắt tôi lúc này, con Rùa trở lại là cô bé mười bốn tuổi, cả trong

bước chân sáo tung tăng lẫn trong cách nhìn đời ngây thơ, trong trẻo và một
lần nữa hình ảnh mong manh thần tiên của một cô bé cả tin lại làm lòng tôi
quặn thắt khi tôi bùi ngùi nghĩ đến mùa chia ly sắp tới.

45

Khi tôi đặt chân vô nhà cô Út Huệ, bé Loan đang ngồi thả thuyền giấy

trên lạch nước nhỏ do cơn mưa tạo nên trước hiên nhà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.