bình thường, không ai biết đó là cái ôm cuối cùng của tôi. Và khi tôi quay
mặt đi, không ai biết tôi muốn giấu những giọt nước mưa từ cành duối vô
hình vừa rơi vào mắt tôi.
Buổi chiều trước khi đi, tôi kêu thằng Thục dắt tôi qua chơi nhà thằng
Hợi.
- Qua nhà nó làm chi! - Thục nhún vai - Tụi em lớn rồi, không chơi trò
lấy cọng dừa làm tiền nữa.
Dĩ nhiên không cần thằng Thục nói, tôi cũng nhận ra điều đó. Lần này
về làng, tôi chỉ thấy mỗi bé Loan và những đứa nhóc cùng tuổi nó hoặc nhỏ
hơn nó say mê trò chơi này.
Thằng Thục năm nay học lớp mười hai trong Tam Kỳ, đã chuyển giao
các mùa giấy kính, mùa nắp keng… cho lớp đàn em. Bây giờ có lẽ nó đang
mơ màng đến mùa phượng vĩ khi bâng khuâng nhớ tới cô bạn học ngồi bên.
Tôi đá vào chân Thục:
- Tao có bảo mày đem châu chấu cào cào qua đổi kẹo đâu. Qua thăm
nó chút, mua vài miếng kẹo rồi về.
Vẫn vòng đeo tay, chiếc kẹp tóc, những hộp chì màu và những hộp bi
ve, chai nước mắm, lọ xì dầu, những thẩu bánh tai heo, kẹo đậu phộng…
bày khêu gợi trong tiệm tạp hóa bên kia đường nhưng bây giờ ngồi trên ghế
nhựa thấp cạnh sạp hàng là một thằng nhóc trạc mười tuổi thay chỗ thằng
Hợi. Thằng này trông láu lỉnh, có màu da của một củ khoai lang chưa gọt
vỏ.
- Thằng Ngọ, em thằng Hợi đó.
Thục bảo tôi và nó cúi xuống kéo tai thằng này: