- Anh mày đầu rồi?
Thằng Ngọ đang hào hứng đổi kẹo lấy các con bọ tết bằng cọng dừa
của mấy đứa nhóc trong xóm, bị kéo tai liền ngước mắt la ầm:
- Á… á… anh Thục chơi kỳ nha! Em méc mẹ em à!
- Mày méc đi! - Thục hừ mũi - Rồi tao méc mẹ mày chuyện mày bán
kẹo mà không thu tiền, xem ai bị ăn đòn cho biết!
Bị đụng tới chỗ hiểm, thằng Ngọ nói lảng:
- Anh tìm anh Hợi có chuyện gì không? Anh Hợi đi xay bột rồi, lát
mới về.
- Đợi nó không? - Thục quay sang tôi.
- Thôi, khỏi. Bây giờ mày dẫn tao đến tiệm sửa đồng hồ của ông Bốn
Lai đi!
Lần này thằng Thục không thắc mắc nữa. Nó làm thinh dẫn tôi đi dù
nó chưa thấy tôi đeo đồng hồ bao giờ.
Tôi và thằng Thục đứng cạnh tủ kính xem ông Bốn Lai làm việc với
những chiếc đồng hồ bằng các dụng cụ tí hon. So với lần tôi gặp ông trước
đây, bụng ông vẫn còn bự (từ ngày giã từ nghề săn bắn có thể nó còn bự
hơn) nhưng đôi tay ông cử động vô cùng khéo léo, nhẹ nhàng. Khi thấy tụi
tôi đứng nhìn, ông Obelix làng Đo
Đo cười nói “Tụi con tới xem chú để học lỏm hả?”, mắt vẫn dán vào
chiếc đồng hồ ông đang xoay qua xoay lại trên tay.
Không có cây súng săn vắt ngang vai, ông Bốn Lai nom hiều hậu hơn
lần tôi nhìn thấy ông trước đây. Tôi không biết ông còn nhớ tôi và thằng
Thục là hai đứa có mặt lúc ông và những người thợ săn khác bao vây con