NGỒI KHÓC TRÊN CÂY - Trang 182

Mẹ tôi không hiểu được tại sao tôi nằng nặc đòi về quê nhưng bà

không ngăn cản, chỉ nói: "Về chơi ít thôi, rồi vô lo chữa bệnh và đăng ký đi
học lại. Thiếu máu dinh dưỡng không phải là bệnh xoàng đâu con".

Tôi "dạ", nhét cuốn Tâm hồn cao thượng và vài cuốn truyện tranh vào

ba lô rồi hớn hở chạy ra bến xe.

Tôi dặn lòng lần này về tôi sẽ bù đắp cho con Rùa. Tôi tặng sách cho

nó đọc, lên xóm trên chơi với nó mỗi ngày và khi nào không có ai tôi sẽ
cầm tay nó mà không đợi nó phải nhắc.

Lần này tôi sẽ nói với nó là tôi thương nó nhiều lắm, thương ơi là

thương, sở dĩ lần vừa rồi tôi không dám bộc lộ tình cảm một cách tự nhiên
vì tôi tưởng tôi sắp chết đó thôi. Tôi sẽ kể cho nó nghe chuyện các bác sĩ đã
chẩn bệnh nhầm như thế nào và tôi đã không dám về làng ra sao. Ở chỗ
này, tôi có nói dối con Rùa một chút. Tôi chưa tiện đề cập lý do thật sự
khiến tôi ở lì trong Sài Gòn suốt ba năm trời. Nhưng chuyện gốc gác của
nó, sau này thế nào tôi cũng sẽ nói cho nó biết.

Tôi cũng sẽ nói với nó trong quãng thời gian đằng đẵng đó, tôi vẫn

thường xuyên gặp nó trong những giấc mơ. Tôi thấy tôi với nó ngồi dưới
bóng cây bướm bạc và trong khi tựa đầu vào vai tôi nó hay chỉ tay lên
chòm sao Hiệp Sĩ trên đầu để kể với tôi về ông ngoại nó bằng giọng ngân
nga như hát.

Tôi sẽ nói với nó đã không ít lần tôi thấy tôi và nó chui vào thác nước

để chơi với các con thú nhỏ bên kia đồi. Trong khi nó ngồi với con nai con
chỗ vạt thủy trúc um tùm, tôi đi dọc khe nước hái các nhành hoa cúc ngũ
sắc để kết thành một chiếc vòng đem về tặng cho nó ướm lên mái tóc.

Rồi tôi nói với nó tôi sẽ không bao giờ xa nó lâu như lần trước. Ờ,

không bao giờ có chuyện như thế nữa. Sắp tới tôi không chỉ về thăm nó vào
dịp nó tròn mười tám tuổi mà trước đó tôi sẽ về chắc là rất nhiều lần. Hễ có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.