NGỒI KHÓC TRÊN CÂY - Trang 199

sứng đánh văng con gà bằng đất nung trên hòn non bộ, tim tôi vẫn còn nảy
tưng tưng. Tôi cũng nhớ buổi trưa nắng nóng con Rùa bị những người thợ
săn bao vây cạnh bụi cúc tần. Một thời gian dài trước đó, có lẽ nó cũng
từng bị phường săn truy bức nhiều lần. Nhưng con Rùa trước sau vẫn
không bị khuất phục. Nó sẵn sàng cãi nhau với súng, sẵn sàng đương đầu
với những thách thức để âm thầm bảo vệ những con thú nhỏ tội nghiệp.
Một cô bé có tấm lòng nhân hậu như thế, can trường như thế mà rốt cuộc
bỏ mình trong sóng nước chỉ vì xả thân cứu người quả là một bất công.
Chẳng lẽ người tốt ở đời luôn gặp phải kết cục nghiệt ngã, như con Rùa bây
giờ và ba nó trước đây? Đôi lúc tôi bần thần nghĩ, có cảm tưởng số phận
luôn dành cho con Rùa những chiếc bánh khét, dù được đúc ra từ chiếc
khuôn nào và làm bằng thứ nguyên liệu gì.

Ý nghĩ đó gieo vào lòng tôi cảm giác cay đắng và chán chường, làm

mắt tôi rưng rưng, đến mức khi bé Loan hỏi "Giờ mình đi đâu nữa hở
anh?", tôi phải quay mặt đi chỗ khác để trả lời nó:

- Anh sẽ đưa tụi em tới chỗ chị Rùa hay tới. Một chỗ không ai biết.

- Chỗ đó ở đâu hở anh?

- Nó ở đằng sau một thác nước.

Tôi ngập ngừng đáp, cố đoán xem thác nước ở về phía nào nhưng tôi

không tài nào nhớ ra. May làm sao, thằng Thục đã vô tình giải đáp dùm tôi.
Ngón tay nó lướt một vòng quanh đám cây xà cừ, giọng như reo:

- A, hèn gì em nghe có tiếng nước chảy đâu đây.

Tai tôi không thính như tai thằng Thục. Tôi nghiêng nửa đầu về phía

sau nín thở nghe ngóng, mất một lúc lâu vành tai tôi mới lọc ra được tiếng
róc rách mơ hồ đang trộn lẫn trong vô vàn âm thanh ríu rít của dàn nhạc
rừng và phải mất thêm một quãng thời gian như thế nữa tôi mới xác định
được tiếng nước kia vọng tới từ phía nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.