NGỒI KHÓC TRÊN CÂY - Trang 23

sỏi, có lẽ đó là lý do khiến cả hai ngồi bất động vì không phân biệt được
quân nào với quân nào.

Hồi bé tới chơi nhà bạn, thấy hòn non bộ là tôi thích mê. Trừ bầy cá

vàng bơi lội tung tăng bên dưới đám bèo tai chuột, những gì còn lại ở một
hòn non bộ đều im lìm trầm mặc. Tôi từng đứng hàng giờ bên một hòn non
bộ để hồi hộp chờ ông tiên đẩy quân cờ hay vung cây rìu bén vào thân gỗ
trước mặt, với niềm tin ngây thơ nếu tôi kiên trì chờ đợi thế nào điều kì
diệu đó cũng xảy ra.

Con gà bằng đất nung trước mặt tôi lúc này cũng vậy. Tư thế của nó

sống động đến mức tôi có cảm tưởng sớm muộn gì nó cũng sẽ cất tiếng gáy
và tôi cứ đứng lì ra một lúc lâu cho đến khi con Rùa kéo tay tôi:

-Đi chơi đi anh! Anh có đứng đến tối nó cũng không gáy đâu!

Tôi đỏ mặt khi con Rùa nói huỵch toẹt ý nghĩ trong đầu tôi.

-Đi đâu hở em? – Tôi hỏi, như để chữa thẹn.

-Ra đầm sen chơi! Đi hái sen với em!

Tôi chưa kịp hỏi đầm sen ở đâu, một con ngỗng không biết từ đâu lạch

bạch lao tới chỗ tôi, vừa chạy vừa kêu quàng quạc khiến mặt tôi tái mét.
Tôi rất sợ ngỗng. Từ bé tôi đã sợ ngỗng. Hồi đó mỗi lần mẹ tôi rủ tôi về
thăm ngoại là tôi hãi. Ông ngoại tôi nuôi một bầy ngỗng thả rong trước sân
để giữ nhà. Lần nào tôi tới thăm ông cũng bị bầy ngỗng rượt chạy trối chết,
không ít lần tôi bị ngỗng mổ vào bắp chân. Ngỗng mổ rất đau, chẳng khác
nào có ai lấy kèm kẹp vào da mình.

Thấy mắt tôi mở trừng trừng, bộ tịch như sắp lăn ra xỉu tới nơi, con

Rùa cười:

-Anh sợ hả?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.