NGÔI LÀNG CỔ MỘ - Trang 133

“Thế thì… chắc chắn em cháu đã chơi với vong âm, làm hao tốn dương

khí khá nhiều. Thêm vào đó là ở trong làng, chắc cháu cũng biết rồi, có một
đoàn người đang lôi kéo linh hồn của những đứa trẻ. Và em cháu không
phải ngoại lệ. Đây là Bùa hỏi vía đó, nếu như cô đoán không nhầm, mà có
lẽ là cô không nhầm thật, em cháu bị bắt mất tám vía rồi, còn mỗi một vía,
hiện lên trên chiếc khăn này thôi…”

Cô bé Hoài ngơ ngác sau câu nói của tôi. Nó hỏi: “Cô ơi, thế giờ phải

làm thế nào ạ…”

“Bây giờ cần diệt đoàn người kia mới tìm lại được vía cho em cháu. Có

phải nó hay nói mơ rằng có đoàn người gọi nó đi phải không? Bọn họ định
bắt con bé đó…”

Hoài thở dài rồi gật gật đầu. Cô bé bắt đầu kể cho tôi nghe về những giấc

mơ của nó, về người bạn tên Thương và những bóng người dồn ép nó trong
giấc mơ.

“Cô bé đó… đang cố bảo vệ cháu…” tôi đáp sau khi Hoài kể xong

chuyện.

Hoài bắt đầu khóc, nước mắt tuôn lã chã: “Cháu không biết phải làm gì

cả…”

Tôi xoa lưng cô bé: “Cô sẽ giúp, yên tâm. Nhưng cháu có dám làm

những điều cô bảo không?”

“Điều gì ạ?”

“Bây giờ, người họ cần nhất là cháu. Cháu là điều mà con người nợ họ

suốt mười sáu năm nay. Họ đã chờ đợi và coi cháu như là của họ từ lâu rồi.
Chính vì thế nên… chỉ có cháu mới tiếp cận được họ… Khi xoa dịu được
đoàn sư đó, thì những vong hồn vất vưởng kia, chỉ cần làm lễ cầu siêu cho
họ là được…”

“Cháu tiếp cận kiểu gì ạ?” Cô bé nói bằng giọng nghẹn ngào.

“Thời gian cũng gấp rồi, nếu như có thể thì mai bắt đầu luôn. Cháu đi

cùng cô, còn bé Nhi, đành nhờ mẹ cháu vậy…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.