NGÔI LÀNG CỔ MỘ - Trang 147

Bất chợt một cơn gió thốc lên rất mạnh trong căn hầm mộ. Nó bắt đầu

hút chúng tôi lại.

“Mau lên đi thôi… Nó đuổi đến nơi rồi…” Cô Loan đứng dậy tính kéo

tôi chạy đi.

“Còn… còn Hiếu thì sao…” Tôi điên cuồng lay Hiếu đang ngồi bên

cạnh. Cậu nằm vật ra như một mảnh cây không còn sự sống. “Hiếu!!!”
Nước mắt tôi giàn giụa. “Cháu không để cậu ấy nằm đây được!” Tôi gào
lên.

“Hoài!! Bình tĩnh lại! Đây không phải lúc đau thương. Nếu không nhanh

rời khỏi đây, e là cô và cháu cũng không còn đường về đâu. Nên nhớ,
chúng ta đang ở đồn địch. Đi mau lên…”

Tôi vẫn kiên trì lay Hiếu.

Cô Loan dùng hết sức bình sinh lôi kéo tôi đi. Tôi loạng choạng bước đi,

mắt nhòe nước.

Cơn gió đang ngày càng mạnh hơn, như một cơn thịnh nộ.

Cô Loan dẫn tôi chạy đi, tiếng gầm gào ngày càng rõ ở phía hai bên vách

tường.

Chúng tôi chạy mãi mới thấy vị trí cửa lên. Cô Loan nhanh chóng giúp

tôi quấn đồ bảo hộ quanh người vì lúc đó người tôi đang rũ ra vì đau buồn,
không thể làm gì khác.

Cô cũng quấn đồ bảo hộ quanh người rồi giật thật mạnh năm cái, theo

nhịp 3/2. Phía trên kia đáp trả ngay, ba cái giật thật chắc chắn. Cô Loan
giục tôi đu lên. Giờ họ sẽ vừa kéo, chúng tôi vừa leo sẽ nhanh hơn.

Đúng lúc chúng tôi bắt đầu leo thì nó đuổi tới.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.