NGÔI LÀNG CỔ MỘ - Trang 194

các anh nên tập trung sám hối đi thì hơn…” Nói xong tôi đứng phắt dậy rồi
leo lên xe nằm.

Tích… tắc…

Chiếc xe lắc lư trôi trong đêm. Những cơn mơ ngột ngạt trong tiếng mưa

vẫn hơi rả rích cùng bầu không khí im ắng trong xe khiến tôi tỉnh giấc giữa
đêm. Chuyến xe đã đi được 2/3 hành trình rồi. Sáng sớm mai là tôi tới nơi.
Tôi chỉ muốn mau chóng kết thúc chuyến đi đầy ám ảnh này.

Vậy mà cuộc sống đâu có dễ dàng như vậy.

PỐP một tiếng thật to, chiếc xe bỗng nghiêng ngả. Tôi sợ hãi bám chặt

vào chiếc thành giường. Tiếng kêu ố á vang lên khắp xe. Mọi người đều
tỉnh giấc sau cú lắc mạnh.

Chiếc xe dừng lại kin kít trên đường. Có người nhỏm dậy hỏi: “Sao thế

bác tài?”

“Ờ à… Hình như nổ lốp sau rồi…” Người phụ xe nói.

“Ơ…” Mọi người nhao nhao lên. Thế thì chúng tôi có đến nơi kịp không

thế? Còn mấy điểm dừng nữa cơ mà?”

“Yên tâm… Chúng tôi có lốp dự phòng và dụng cụ. Giờ là đêm rồi…

Phải tự sửa thôi, xui quá… Sẽ cố gắng xong nhanh… Lâu lắm là một
tiếng…”

Tiếng phàn nàn lại vang lên. Tôi cũng thở dài. Đó, biết ngay là cũng

chẳng suôn sẻ được gì mà. May mà tôi có dán lá bùa kia đầu xe, không thì
không biết còn chuyện gì nữa…

Người tài xế và phụ xe lục xục tìm hộp dụng cụ ở trên đầu xe, còn lốp

chắc lưu ở dưới cốp xe.

Chúng tôi đang dừng tại đường quốc lộ đi qua miền Trung, ở dưới chân

một dãy núi nào đó, cảnh vật xung quanh âm u toàn cây rừng, mờ mờ ảo ảo
trong ánh đèn pha sáng lòa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.