NGÔI LÀNG CỔ MỘ - Trang 220

Vậy là tôi mất thêm một ngày một đêm nữa, cố gỡ cục rối như tơ vò này

từng chút một. Đoạn sông từ đây ra biển cũng tầm 2km chứ không phải quá
ngắn, lại có nhiều lạch nước nhỏ. Chúng tôi cần phải kiên nhẫn hơn. Nghĩ
đến cảnh lênh đênh trên thuyền, bốn bề là nước, tôi lại cảm thấy lợn cợn, sợ
hãi. Thế nhưng tôi đã nhận vụ này, tôi phải cố gắng hết sức mình.

Thế là đêm đó, tôi tụng kinh trước khi ngủ để chuẩn bị tinh thần tốt nhất

cho chuyến đi ngày mai.

Tảng mờ sáng ngày hôm sau, chúng tôi đã có mặt ở bến thuyền, thực

chất chỉ là một cái cọc gỗ neo thuyền mà thôi. Thuyền của ông Mười khá
lớn, đủ để chở gần chục người. Ngoài tôi và một vài người thân trong gia
đình ông Lãng, trên thuyền còn vài thanh niên trai tráng rắn rỏi. Tôi cảm
thấy quen quen ngờ ngợ, hình như tôi từng gặp họ ở đâu đó rồi.

“Đây là đội thanh niên của đảo, giúp đỡ tôi rất nhiều. Tôi bận có chúng

nó lo, nên mọi người cứ an tâm tin tưởng nhé.”

Thế rồi chúng tôi đi, con thuyền bắt đầu xuôi theo dòng nước. Tôi ngồi

im lìm giữa thuyền, cố gắng giữ bản thân bình tĩnh và tin tưởng. Chúng tôi
sẽ tìm đúng địa điểm mà lá trà báo hôm qua.

Thế nhưng, tôi đâu ngờ phía dưới làn nước kia toàn là những điều khủng

khiếp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.