Chương 7
Xuôi Theo Dòng Nước
H
ôm nay trời không có nắng, dòng sông mênh mông một thứ màu nâu
xanh bí hiểm của rêu và thực vật dưới nước. Sông nước lợ nên không có
quá nhiều loài sinh vật sống được mà chỉ có những sinh vật đặc trưng. Sáng
sớm, trời vẫn còn nhuộm màu xanh xám, sương mù lảng bảng hai bên bờ,
nhấn chìm mọi vật trong vẻ hư hư ảo ảo.
Thuyền có hai người chèo, cứ trôi nhè nhẹ đi. Vừa đi, ông Mười vừa kể
chuyện:
“Tôi làm cái nghề vớt xác này cũng gần chục năm rồi, nhiều lúc cũng
hãi, nhưng phải là cái duyên nên cứ làm, cứ giúp người. Xác người tầm ba,
bốn hôm là nổi, nhưng cũng có nhiều trường hợp xác bị mắc dưới sông hay
trong xoáy nước chưa nổi ngay được. Phải giăng lưới ở cửa sông ngay từ
ngày đầu thì tăng khả năng tìm thấy hơn. Thế nhưng mà mấy vụ tử tự thì
hiếm khi thấy xác. Tôi cũng chẳng hiểu tại sao… Thường thì là xác của
những người đuối nước hoặc tự vẫn ở trên thượng nguồn trôi về dưới
đây…”
Ông Lãng khẽ thở dài, nheo mắt.
“Thế có vụ gì ghê nhất mà bác từng làm chưa?” Một người nhà ông Lãng
cất tiếng hỏi.
“Ghê nhất có lẽ là vụ xác người trong xoáy nước ấy. Làm tôi hãi suốt
mấy tuần không dám đi sông một mình nữa…”
“Như nào ạ?”
“Hôm đấy tôi đánh hàng lên chợ trên thành phố cả ngày, mệt phờ cả
người. Mà không phải lúc nào cũng có tiền để bật thuyền máy chạy, hôm
nào chở hàng nặng mà nhiều quá thôi. Thế là hôm đó tôi đánh hàng xong