NGÔI LÀNG CỔ MỘ - Trang 296

Chương 18

Đau Thấu Tâm Can

S

áng hôm sau, mọi người đi làm đi học hết, chỉ có mình tôi với mẹ ở nhà.

Mẹ tôi làm nội trợ với nhận thêu thủ công ở nhà, đi đâu mẹ chỉ cần mang
đồ nghề theo, làm xong thì gửi cho khách, thế là vẫn có đồng ra đồng vào.

Tôi ngồi bới đất chán chê sau vườn, trèo lên cây nghịch mấy quả ổi non

mới trổ. Tôi còn vơ ít bèo, ra sau chuồng cho lợn ăn, chạy trên sân đuổi gà.
Chơi một mình chán quá, mẹ tôi cứ cặm cụi thêu ở trong nhà, thi thoảng
đảo mắt ra ngoài sân trông chừng tôi.

Nỗi nuối tiếc ngày hôm qua vẫn còn trong tôi. Tôi vẫn muốn mình có cá

để chơi. Tôi đã biết cách câu rồi, hôm qua anh tôi dạy hết rồi, tôi nghĩ tôi
có thể tự câu được mà không cần anh hướng dẫn. Nếu câu được cá thì tôi sẽ
đem về khoe mẹ, mẹ sẽ thấy con trai mẹ giỏi như thế nào. Tôi còn có thể
đem về khoe lũ con nít trong khu nhà tôi ở nữa, chắc chắn chúng nó còn
không biết câu cá là như thế nào.

Thế rồi tôi hét lên với mẹ: “Mẹ ơi! Con ra sau nhà chơi tí nhé!”

Mẹ tôi nói với theo: “Chơi tí thôi về ăn cơm đấy!”

Đống giun đất hôm qua anh tôi đã đổ lại hết ra vườn. Tôi đành ra lại sau

nhà hì hục đào bới chục con giun lên. Sau đó, tôi bèn rón rén vào nhà kho
hôm qua anh họ tôi đã vào. Tôi vui mừng phát hiện ra mấy chiếc cần câu
cong cong vẫn nằm gọn trong góc nhà kho. Tôi cố vác một chiếc cần câu ra
ngoài, ngó nghiêng xem mẹ tôi có để ý không, rồi chạy vụt qua. Tôi khẽ để
cần câu cá và chiếc xô giun trong một bụi cây, rồi lại quay lại lấy chiếc xô
đỏ không để múc nước sau.

Mẹ tôi bất chợt nhìn thấy.

“Mang xô đi làm gì thế con?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.