NGÔI LÀNG CỔ MỘ - Trang 297

“À… còn tưới nước sau vườn ấy mà mẹ…” Tôi nói dối ngon ơ.

“Đừng có nghịch dại đấy nhé!” Mẹ tôi dặn tôi nhưng lúc đó tôi đã chạy

đi khuất. Giá như chỉ lần đó thôi, tôi nghe lời bà.

Đồ đạc đã đầy đủ, tôi lại ngồi chỗ cầu ao để câu cá. Tôi kiên nhẫn ngồi

chờ đợi. Thế nhưng lòng kiên nhẫn của một đứa trẻ lúc đó là được bao lâu
đâu. Trời đã dần đổ về trưa, cái nắng chớm hè làm tôi toát hết mồ hôi. Trán
tôi ướt đẫm, lưng áo cũng thế. Sao hôm nay cá không cắn câu như hôm qua
vậy? Làm thế nào bây giờ?

Cảnh trưa nơi miền quê im lặng xao xác. Bất chợt ở phía giậu đầu nhà,

đối diện chỗ tôi đang ngồi, một người phụ nữ xuất hiện. Người phụ nữ ấy
có mái tóc dài, làn da trắng sứ. Cô ta cứ đứng lấp ló ngoài bờ giậu, giấu mặt
đằng sau một lùm cây cao. Tôi không để ý ánh mắt cô ta cứ nhòm vào tôi.

Một lát sau, cô ta ló mặt ra khỏi lùm cây, vẫy vẫy tôi, cười hiền.

Tôi bần thần rồi cũng buông cần đi lại phía cô ta. Người phụ nữ bám tay

vào bờ rào, vừa cười vừa nói:

“Cậu bé câu cá à?”

“Vâng.”

“Cô nhờ cháu chút việc được không?”

“Việc gì ạ?”

“Cô đánh rơi chiếc giày xuống cái ao gần đây. Nó trôi ra xa quá, cô cần

một cây gậy để khều nó lại… Cháu bé có thể cho cô mượn chiếc cần câu
được không?”

Tôi ngẫm nghĩ, rồi đáp:

“Chiếc cần câu này là của anh cháu… cháu sợ…”

Người phụ nữ lại tiếp tục mỉm cười và nói bằng giọng nhẹ nhàng:

“Vậy à… Thế này nhé, cô thấy nãy giờ cháu cũng không câu được con

cá nào. Mà cô biết tại sao đấy…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.