NGÔI LÀNG CỔ MỘ - Trang 331

không hiểu ý họ, khiến họ nổi giận sai âm binh đến đánh đuổi… Từ ‘tử'
trong bài thơ đó là tứ, ám chỉ con số 749 mạng người họ sẽ được ra đi.
Nhưng thực chất họ đã có thể ra đi từ khi đoạn sông này không còn Hà Bá,
ý niệm ăn sâu rồi nên cứ trói họ ở dưới cây cầu này hại người. Cầm gia mới
chính là ngôi nhà đá đã giam cầm họ bấy lâu nay.”

“Vậy à… em không biết… đúng là chia ly thật khổ… thấy anh bị thương

nặng như vậy em cũng lo lắng lắm…” Hiệp cúi đầu khẽ nói.

“… Lời nói duy nhất kéo anh trở lại… chính là giọng nói của em.” Thầy

Vĩnh bối rối thú nhận, nhìn sang hướng biển vỗ ầm ầm vào bờ.

Khoảng lặng kéo dài day dứt giữa họ. Có những điều giằng xé trong tâm

can khiến họ chẳng dám bước thêm một bước nữa để phá tan bức tường
ngăn cách.

“Cảm ơn anh… đã vì em mà cố gắng suốt mấy tuần qua… Bao giờ anh

phải đi?” Hiệp mở lời, nói lên điều mà cô đang sợ hãi.

“Chắc là ba ngày nữa…”

“Hay là… anh ở lại với em đi… ở đó cũng không có ai ở bên cạnh anh

mà… đừng đi nữa? Anh có thể ở nhờ nhà chú Mười một thời gian trong lúc
tìm trọ mà? Những gì anh làm cho hòn đảo này, người dân sẽ không nề hà
gì mà giúp đỡ đâu…” Hiệp quay sang, mặt cô đỏ hết lên vì lời đề nghị táo
bạo.

Thầy Vĩnh im lặng.

Ba ngày sau ấy thầy Vĩnh không đề cập gì tới chuyện rời đảo nữa khiến

lòng Hiệp thấy vui lạ, chắc anh đã quyết định ở lại. Sáng nào thầy cũng tới
đợi cô trước cửa nhà để đi dạo cùng cô và trò chuyện.

Buổi sáng một tuần sau đó, cô tỉnh dậy nhưng không thấy thầy đứng

dưới đợi như mọi ngày. Cô vội chạy tới nhà nghỉ tìm anh, hay là anh ngủ
quên? Bà chủ trọ nói rằng anh vừa kéo hành lý rời đi.

Mắt Hiệp nhòe nước, cô chạy như bay về phía cây cầu dẫn ra thành phố,

mong rằng sẽ đón kịp anh. Hóa ra anh lừa cô. Mới sáng sớm, mọi cảnh vật

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.