Ngoại Truyện
Khúc Ngân Cuối
T
hầy Vĩnh cất bước ra đi, trong lòng vẫn còn nặng trĩu những dòng tâm
tưởng. Mùi gió biển đã xa và trời cũng đã gần sáng tỏ. Thầy không chắc lời
nhắn của mình còn để lại nơi đó có đến được với người cần đến hay không.
Vì nhiều lí do, thầy ép buộc mình phải ra đi, trở về với cuộc sống cô độc và
nhiều trọng trách nặng nề, bỏ lại cuộc sống êm đềm ở phía sau.
Thầy Vĩnh giờ chỉ muốn tập trung vào công việc. Nhiệm vụ trước mắt
của thầy là phải lên thượng nguồn tìm miếu Hà Bá đã được chuyển lên đó.
Người ta vẫn nói ‘Đất có Thổ công, sông có Hà Bá’ - đâu đâu cũng phải có
chủ, bước vào nhà người khác đã phải xin phép rồi, còn hơn nữa là làm gì
đó ở trong nhà người ta. Trước khi tìm xác người, diệt quỷ ở dòng sông ấy,
thầy cũng đã lập đàn lễ xin phép. Tuy vậy, vì miếu Hà Bá đã được khấn xin
chuyển lên thượng nguồn ngăn lũ nên có lẽ lễ không đến tay Người. Thầy
đã khuấy đảo cả một vùng hạ nguồn bằng rất nhiều trận địa phép. Hành
động đó cũng giống như là đang dẫm vào đuôi của một con rắn độc, rất có
thể sẽ vận vào thầy nhiều thứ không hay ho sau này. Vì thế nên thầy phải
tìm về thượng nguồn – nơi đầu rắn và xoa dịu nó. Người thầy tên Lộc đó,
một tên cao ngạo chắc cũng chẳng nghĩ tới việc cần thiết này, tuy nhiên
thầy vẫn là người mở phép chính, vì vậy thầy sẽ hoàn thành nốt công việc
này.
Con sông này lắt léo rất dài, kéo từ bên Campuchia sang Việt Nam,
thượng nguồn cũng gần giáp biên giới. Thầy Vĩnh phải ngồi chòng chành
trên xe khách mất mấy tiếng đồng hồ mới tới nơi, trời cũng sập tối. Trước
khi lên đường, thầy cũng đã kịp gặng hỏi những người dân làng chài hay
dân buôn bán trên sông nước, họ là người rõ nhất về con sông này, cũng
biết ở trên thượng nguồn xa xôi kia có những ai đang hoạt động và sinh