sống. Thầy đã được một ông lão được tiếng ăn đời ở kiếp với con sông này,
đã làm lụng ở đây rất lâu, chỉ cho một người bạn sống trên đó. Người ấy sẽ
dẫn thầy tìm hiểu về người cai quản chiếc miếu thờ Hà Bá. Tối hôm đó
thầy tìm được tới nhà người bạn kia và được ông tiếp đãi thịnh tình. Thầy
Vĩnh rất cảm kích, dường như những con người sinh sống ở mảnh đất này
đều rất thân thiện, hiếu khách và hiền hòa.
Đêm hôm ấy thầy Vĩnh nằm trên chiếc phản lát chiếu cói trong nhà của
người đàn ông tên Thịnh, mở mắt chong chong không sao ngủ được. Thầy
cố gắng không để những cảm xúc đang dâng lên tới tận cổ họng có dịp trào
ra. Thầy lái suy nghĩ của mình đi một hướng khác, không cho trở về hòn
đảo kia nữa, những gì đã bỏ lại thì phải quên đi. Những ngày qua thầy đã
trải qua không biết bao nhiêu sự kiện kinh hoàng mà thầy không nghĩ mình
có thể vượt qua được. Sống từng ngày trong sự giằng xé tâm can giữa quá
khứ và hiện tại, sợ hãi và trách nhiệm khiến thầy hết sức mệt mỏi. Xong
nhiệm vụ lần này chắc chắn thầy sẽ về ngôi nhà ẩm thấp của mình và an
tâm dưỡng sức một thời gian.
Thế nhưng nhiệm vụ ngày mai cũng không hề đơn giản, phải làm thật
khéo, thật tử tế và đàng hoàng. Dù sao thì thầy cũng đã tiền trảm hậu tấu,
không được sơ suất gì thêm. Hà Bá trong truyền thuyết luôn mang màu sắc
pha trộn, nửa thiện nửa ác, tính tình khó đoán. Có nơi quan niệm Hà Bá là
một cụ ông râu tóc bạc phơ như Bụt, tay cầm phất trần và bình hồ lô chứa
nước, lúc hiện thân thì ngồi trên lưng Rùa, ban nước cho đồng ruộng, phù
hộ cho nhân dân đánh bắt cá tôm được mùa và lưu thủy êm xuôi, may mắn.
Thế nhưng có những nơi lại cho rằng Hà Bá có tính hung hãn ác độc như
một con quỷ, lúc giận dữ có thể dâng nước hại người, nhấn chìm mọi thứ.
Hà Bá hay có thói quen kéo một số người mình thích theo để làm thân tín
hoặc âm binh sai khiến, âm binh càng nhiều thì quyền lực càng lớn, hàng
năm phải có người nọ thay cho người kia, không đủ người thì Hà Bá dễ
phật ý, gây ra bão tố, lũ lụt. Ở một số nơi xưa kia còn có tục hiến tế trinh
nữ, người dân cho Hà Bá để cả làng chài được mùa như ý, không có bão lũ.
Thế nhưng tục lệ man rợ đó cũng đã được xóa bỏ. Hà Bá cũng chỉ là một