NGÔI LÀNG CỔ MỘ - Trang 332

còn chưa hoàn toàn bừng tỉnh.

Vừa chạy đến cây cầu gỗ Độc Kiều, cô nhìn thấy một dải ruy băng đỏ

đang buộc ở đó, bay phất phới trong gió. Có một lần, cô từng nói với anh
cô thích màu đỏ nhất.

Cô lại gần, ở dải ruy băng có cài chặt một mảnh giấy nhắn. Cô bóc ra

xem. Những dòng chữ trong đó làm nước mắt cô không thể ngừng rơi.

“Gửi Hiệp, người con gái luôn đẹp nhất trong lòng anh!

Những ngày qua được ở bên em, trò chuyện và bảo vệ em là những tháng
ngày anh sống có ý nghĩa nhất. Anh cũng rất muốn được ở bên em mãi như
thế, nhưng anh không thể.

Anh chỉ là một thầy pháp nghèo, phải trả cái nghiệp này, số phận long đong
nay đây mai đó, tính mạng của mình còn không dám chắc. Anh có thể gieo
được quẻ Tử bất kì lúc nào. Một người như anh không thể chăm sóc một cô
gái cả đời, càng không thể đem lại cho cô ấy hạnh phúc. Nếu bỏ lại mình
em trên thế gian này sẽ là day dứt cả cuộc đời của anh. Anh nghĩ đến lúc đó
và anh thương em. Anh không thể ích kỷ được.

Cho anh xin lỗi vì đã ra đi mà không nói gì vì anh biết, nếu anh nói ra, anh
không thể đi được. Người con gái như em xứng đáng với những gì tốt đẹp
nhất. Em đã đấu tranh cho hòn đảo này nhiều năm rồi, em hãy đi tìm niềm
hạnh phúc riêng thuộc về em đi.

Lần cuối, cho anh xin lỗi em thật nhiều. Em có đôi mắt nâu thật đẹp giống
như mẹ của anh, và anh sẽ không bao giờ quên…

Vĩnh.”

Hiệp chạy như bay lên con dốc, chạy dọc theo con đường sỏi đá để tìm

bóng hình thầy Vĩnh thế nhưng đáp lại cô chỉ là tiếng gió sông thổi vào mịt
mùng.

HẾT

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.