NGÔI LÀNG CỔ MỘ - Trang 37

“Con không xúi bậy!” Tôi hét lên.

“Thôi được rồi, yên lặng đi. Tất cả sang phòng bố mẹ ngủ. Từ hôm nay.”

Bố tôi nói gọn lỏn.

Tôi với con Nhi lếch thếch ôm chăn gối sang. Bố tôi vác theo cái đệm.

Bố tôi đặt đệm xuống dưới cạnh giường hai bố mẹ. Thế là từ nay chị em

tôi sẽ ngủ ở đây.

Ngày hôm sau, thấy không khí gia đình có vẻ chùng xuống, bố tôi mới

bảo: “Thôi được rồi, cuối tuần chủ nhật bố sẽ đưa cả nhà lên Hà Nội chơi
một tí rồi về.”

Tôi và Nhi reo hò. Cuối cùng chúng tôi cũng tạm thời thoát ra khỏi ngôi

làng kì dị này trong chốc lát.

Sáng chủ nhật tôi đang hớn hở cho đồ ăn vào trong chiếc balo nhỏ thì

bầu không khí yên ắng trong làng bị xé tan bởi một tiếng hét dài vọng ra từ
một ngóc ngách nào đó.

“Gì thế?” Bố tôi ngó đầu ra ngoài ban công.

Cánh cửa của những ngôi nhà xung quanh cũng mở ra. Già trẻ gái trai

thò đầu ra nghe ngóng.

Tiếng hét của một người phụ nữ cứ kéo dài như thế.

Từ trong ngõ xa bóng của một người phụ nữ tầm hơn bốn mươi tuổi chạy

ra gào thét lên. Một người đàn ông trung niên chạy theo sau ôm ghì lấy
người phụ nữ như để muốn bà ta bình tĩnh lại.

Một con chó ta chạy ra, miệng ngậm một cái gì đó dài dài chạy dọc con

đường làng. Đám đông bu lại phía người phụ nữ.

Nhà tôi cũng đi ra xem.

Đám đông xì xào: “Bình tĩnh lại đi…”

“Chị Tám ơi, bình tĩnh có chuyện gì?”

“Còn con còn cái chị ơi…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.